“ Xấu quá! Em không làm bình hoa nữa, em cũng làm một chiếc cốc nhé?” Tôi nói.
“ Ưh.” Dạ Thiên Kỳ gật đầu, nhếch miệng cười, “ Em làm đi?”
Anh ấy lại giúp tôi đắp bùn lại từ đầu.
Tôi xoay đất thành một thể hình tròn tương đối trật tự, ấn ở giữa thành một vết lõm.
“ Cẩn thận một chút, cốc đừng làm dày quá.” Dạ Thiên Kỳ dặn dò.
“ Em biết rồi!” Tôi vừa trả lời, vừa dùng tay nhẹ nhàng xoa bùn.
Nhưng tôi lúc nào cũng không cẩn thận, không làm thành cốc bị thủng, chính là làm thành cốc quá dày.
Được rồi, tôi thừa nhận năng lực động tay của mình quá kém, tôi đích thực là một nữ hán tử cẩu thả mà.
“ Em nghĩ em nên làm một chiếc tàn gạt thuốc lá thì hơn?” Tôi lẩm bẩm nói.
Thế là tôi lại bắt đầu làm chiếc tàn gạt thuốc.
Dạ Thiên Kỳ cười lên: “ Được rồi, sẽ làm một chiếc tàn gạt thuốc, anh sẽ giúp em.” Anh ấy ngồi đối diện với tôi, hai tay đặt lên chỗ bùn đất.
Đất ở bốn bàn tay chúng tôi không ngừng xoay chuyển, dần dần hiện ra hình dáng chiếc tàn gạt thuốc.
Dạ Thiên Kỳ tỉ mỉ làm bề dày của chiếc tàn gạt thuoóc, dùng con dao nhỏ khéo léo khắc lên đó hoa văn gợn sóng.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt chăm chú của Dạ Thiên Kỳ đó, thằng cha này, bình thường lúc nào cũng cười hi hi ha ha, nhưng khi đã chăm chú làm cái gì đó, thì không hề tùy tiện chút nào.
Cuối cùng chiếc tàn gạt thuốc đã rất giống hình dạng vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535328/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.