" Anh Đại Thâm, anh Đại Thâm, anh đi đâu rồi?" Tôi mơ hồ nhìn tứ phía, nhưng không thể tìm thấy được Lạc Mộ Thâm, thế là, tôi khóc đến nức nở......
Có thể trong giấc mơ tôi đã khóc quá nhiều, nên đầu óc tôi lúc này cảm thấy hơi đau, khi chuông đồng hồ hẹn giờ kêu lên, tôi mới khẽ bấm bấm vào huyệt thái dương rồi mở mắt ra.
Ôi trời, đã 7h rồi, tôi vội vàng bật dậy.
Tuy hiện giờ tôi đã chuyển sang phòng hậu cần, vốn dĩ là muốn tạo cho mình một cơ hội để nhân tiện tìm được một công việc mới, nhưng bây giờ, tôi phải làm rõ rút cuộc Lạc Mộ Thâm đang che giấu điều gì.
Vì thế, tôi không thể đi được.
Công việc này, tôi vẫn phải làm, cho dù có chịu khổ đau, tôi cũng vẫn phải tiếp tục làm.
Sau khi vội vàng vệ sinh cá nhân xong, cầm lấy túi đi xuống lầu, đi ra cửa khu nhà ở, tôi bất ngờ khi thấy chiếc xe của Dạ Thiên Kỳ vẫn chưa đi, nó vẫn đỗ ở đó.
Anh ấy vẫn chưa về? hay là......?
Tôi liền bước tới gần xe của Dạ Thiên Kỳ, nhìn qua cửa kính, tôi thấy Dạ Thiên Kỳ đang ngủ bên trong, tôi liền cảm thấy lo lắng, trong đầu bỗng nhớ đến dòng tin thời sự, có người bật điều hòa trong xe ngủ, kết quả là đã bị tử vong rồi, liệu Dạ Thiên Kỳ có phải đã chết rồi chứ?
Tôi liền vội đập mạnh cửa, tôi thấy Dạ Thiên Kỳ bên trong khẽ động đậy, sau đó, anh ấy mở cửa xe ra.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535329/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.