Ông ta nhìn tôi với thái độ cao ngạo, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn tôi giống như kẻ vừa trộm đồ gì vậy.
Tôi luôn cảm thấy sợ Lạc Kiến Ba, bây giờ thật sự càng sợ hơn.
Dựa vào lý mà nói ông ta là bố của Lạc Mộ Thâm, là bậc trưởng bối của tôi, nhưng tôi nhìn ông ấy, không có chút gì hiền từ và nhân hậu và bậc tiền bối nên có.
Ông ta vẫn toát ra là người trẻ trung, phong độ, chăm sóc sức khỏe quá tốt, liếc qua còn nghĩ rằng chỉ là nam trung niên khoảng hơn bốn mươi, còn bố của tôi, mặc dù nhỏ tuổi hơn ông ấy, nhưng nhìn già hơn nhiều vì cuộc sống phải lăn lộn, vất vả.
Ông ta nhìn tôi, sau đó không nói gì, thong thả tao nhã dùng chiếc thìa bạc nhỏ từ từ ngoáy đều trong tách cà phê đậm đặc hương thơm ngào ngạt đó, vẫn im lặng.
Ông ta hình như thuận tay trái, tôi nhìn thấy ông ta dùng tay trái nâng tách cà phê, trên ngón tay của ông ta đeo một chiếc nhẫn kim cương cao cấp dày nặng, ánh sáng lấp lánh lóe lên màu sắc giống như băng đá, giống như con người của ông ta....
Ông ta không nói gì, tôi càng căng thẳng, tại vì tôi thật sự nhìn không ra con người đa mưu túc trí như Lạc Kiến Ba rốt cuộc muốn làm gì, rốt cuộc muốn nói gì với tôi.
Trầm lặng một hồi lâu, ông ta vẫn không nói, tôi cảm thấy tôi gần như sắp phát điên rồi.
Nếu như có thể, tôi thật sự rất muốn nhảy lên nhảy xuống, tại vì bầu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535281/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.