Tôi thích thú trong lòng, nhẹ thắt cà vạt cho Lạc Mộ Thâm, chiếc càvạt Hermes này là quà tôi tặng cho Lạc Mộ Thâm, anh ấy cực kỳ thích, mấy ngày này thậm chí chỉ dùng một cái này. Thậm chí chẳng cần quan tâm có hợp với các bộ vest khác không.
May là, càvạt tôi mua vẫn rất hợp, con mắt thẩm mỹ của tôi cũng không đến nỗi nào mà.
Tôi nghĩ, dù cho tôi tặng anh ấy một sợi dây thừng, anh ấy cũng sẽ vui vẻ mà đeo nó mỗi ngày chăng?
Tôi thật sự cực kỳ thích cảm giác này, thắt càvạt cho chồng yêu, lau giày da, sau đó, tiễn anh ấy ra cửa, thực ra, giữa tôi và Lạc Mộ Thâm chỉ còn thiếu mỗi việc kết hôn thôi đúng không?
Hơn nữa, tôi tin Lạc Mộ Thâm sẽ thực hiện lời hứa của mình, anh ấy nhất định sẽ kết hôn với tôi.
“ Ngoan ngoãn ở nhà nhé.” Lạc mộ Thâm vỗ nhẹ vào mông tôi, anh ấy quay người đi ra cửa.
Dường như anh ấy vừa đi, trong phòng như trở nên vắng lặng vậy.
Bảo mẫu ra ngoài mua thức ăn rồi, tôi nghiêng người trên giường, cầm một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, dựa vào đầu giường đọc truyện.
Ôi, thật chẳng thú vị chút nào, tôi rất muốn cùng đi làm và tan làm với anh ấy.
Mặc dù chỉ là xa nhau thời gian ngắn thôi, tôi đã rất nhớ anh ấy rồi, làm thế nào đây?
Ôi, bây giờ, chỉ có thể dựa vào việc đọc tiểu thuyết mà giết thời gian rồi.
Đọc sự hợp tan vui buồn trong tiểu thuyết ngôn tình, đột nhiên tôi cảm thấy con đường tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535280/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.