Tôi và Lương Cẩn Hàn cùng nhìn nhau, cười rồi chạy hướng về phía bọn họ.
Tôi chạy đến bên cạnh bọn họ, việc đầu tiên chính là giơ chân đạp Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ ngã vào trong nước, Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ cố hết sức bơi quay lại, ân hận nói: “ thôi xong, vốn dĩ Lạc Mộ Thâm đã đủ ghét rồi, đã thế còn tìm một con mụ dọa xoa làm vợ, sau này chúng ta không phải bị nuốt sống rồi sao?”
“ Đương nhiên, cho nên, sau này cẩn thận chút, nếu như đắc tội bọn mình, không còn răng mà ăn cơm đâu.” Lạc Mộ Thâm đắc ý đứng bên cạnh tôi, dùng tay ôm lấy cổ tôi, cười nói.
“ Ông trời ơi, sao ông không mở mắt ra chứ?” Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ quỳ trên cát, ngẩng đầu lên than thở nói.
Năm người chúng tôi đùa nghịch vui cười trên cát, ở cùng bốn người bọn họ, tôi cảm thấy mình giống như quay về thời thơ ấu vui vẻ vậy.
Chúng tôi còn đánh trận giả, Lạc Mộ Thâm dìu tôi, ba người bọn họ cùng một hội, kết quả, bọn họ nhận ra lực chiến đấu của bọn họ không phải là đối thủ của tôi.
Tại vì dù cho ba người bọn họ tập hợp thế nào, suy cho cùng cũng là đàn ông đỡ đàn ông, trọng lượng rất nặng, còn Lạc Mộ Thâm vác người dũng mãnh như tôi, tôi ngồi trên vai của Lạc Mộ Thâm, linh hoạt giơ tay đá chân, chẳng thèm nể tình, chân tay khua khoắng, rất dễ đạp bọn họ ngã xuống.
Sau đó, trong ánh mắt đau khổ của bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535254/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.