Chương trước
Chương sau
“ Không phải thế chứ các anh? Người ta thật sự từ chối các anh rồi? Em luôn cảm thấy hai người các anh rất có sức hấp dẫn!” Tôi nhìn bộ dạng nét mặt biến sắc của hai người đó nói.
“ Không từ chối, ngược lại, mấy người đẹp đó rất thích bọn anh,” Phương Trạch Vũ thở dài nói, “ Còn mời bọn anh lên du thuyền của bọn họ cùng đi ngắm cảnh.”
“ Thế không phải là rất tốt sao? Gặp phải đồ sành sứ?” Lạc Mộ Thâm nói, “ Người ta có chồng rồi? cho nên hai người các cậu bị người ta đánh cho một trận à? Xong bị dọa cho mấy nghìn vạn rồi? có điều tại sao nhìn các cậu không giống bị thương thế? Hay là bị thương bên trong?”
“ Hừ, Đại Thâm, cậu thật độc ác. Vậy mà còn muốn người ta đánh bọn mình.” Tần Hạo Nhiên nói, anh ấy lại đảo mắt, thở dài nói, “ có điều, cũng chẳng tốt hơn thế là mấy.”
Tôi lập tức lấy lại tinh thần. Tôi thật sự rất tò mò hai người này gặp phải chuyện gì trước mấy người đẹp tuyệt sắc đó.
“ Nói đi, anh Đại Vũ. Rốt cuộc là làm sao, đừng úp mở như thế chứ.” Hai mắt tôi sáng lên, chân thành nhìn bọn họ, thiếu mỗi nước bê chiếc ghế ra ngồi cạnh bọn họ chờ đợi.
“ Ôi, ác mộng mà! Đúng là ác mộng, ai có thể tính giúp tôi diện tích nỗi ám ảnh trong lòng tôi chứ.” Phương Trạch Vũ gần như sắp vùi đầu mình vào trong cát rồi.
“ Hiểu rồi, mấy người đẹp đó là đồng tính luyến ái, hành hạ giày vò hai bọn cậu có phải không?” Lạc Mộ Thâm khẽ khép mắt nghi ngờ nói.
“ Không phải, đừng có đoán linh tinh.” Tần Hạo Nhiên dựa người trên ghế, than thở nói: “ Mấy người đẹp đó thật sự rất xinh đẹp, thân hình cũng đẹp, cũng nhiệt tình với bọn mình, bọn mình nói chuyện hết sức vui vẻ, bọn mình còn cho rằng thật sự tìm thấy tình yêu đích thực rồi, kết quả, mấy người đẹp đó thực là đều là người chuyển giới! Lúc kích thích hứng phân lên còn cứng hơn cả bọn mình, hứ, lẽ nào phải liều mình đâm dao sao? Cho nên mình và Phương Trạch Vũ chạy bán sống bán chết.......”
Anh ấy dùng hai tay ôm mặt mình, dường như không muốn gặp ai nữa.
A?
Tôi và Lạc Mộ Thâm Lương Cẩn Hàn nhìn nhau, sau đó, mấy người chúng tôi cười ngoác mồm ra cười: “ Ha ha ha.....”
Chúng tôi cười ngật ngà ngật ngưỡng, cười lăn cười bò, tôi gần như bò lăn trong lòng của Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm và Lương Cẩn Hàn cũng cười đến sắp đứt hơi rồi.
Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên xấu hổ không biết chui vào đâu nữa.
“ Các cậu.....các cậu có sự đồng cảm không hả?” Phương Trạch Vũ ấm ức nhìn chúng tôi.
“ Đúng, bọn mình không nên như thế, Đại Vũ và Hạo Nhiên gặp phải chuyện nhục nhã thế này bọn mình không nên ở đây cười, thật là không có đạo đức chút nào, làm sao có thể coi là bạn tốt chứ?” Lạc Mộ Thâm nghiêm túc nói, trong mắt Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên lập tức sáng lên: “ Đại Thâm, vẫn là cậu là người biết thương người nhất.”
“ Sau này quay về, nhất định phải tìm bệnh viện tâm lý điều tiết một chút, mình đoán nếu còn tiếp tục, hai cậu có lẽ đã thành tàn phế rồi. sau này có thể quan hệ hay không cũng là cả vấn đề, bọn mình phải động viên vỗ về hai cậu, hai cậu phải kiên định tự tin lên nhé.” Lạc Mộ Thâm độc mồm nói.
“ A? Không phải chứ? Như thế là bọn mình tàn tật rồi sao?” Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên há hốc mồm.
“ Sao lại không chứ? Các cậu phải chịu sự đả kích sinh lý mạnh mẽ như thế? Mình nghe nói rất nhiều người bị liệt dương là do như thế mà có bệnh, khi bản thân hưng phấn nhất, bị chịu thiệt hại nghiêm trọng, sau đó......từ lúc đó đời sống tình dục của các cậu không còn. Từ lúc đó cuộc sống của các cậu cũng bình lặng.” Lạc Mộ Thâm cố tình ra vẻ nghiêm túc nói.
Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ không kiềm chế được âu sầu ủ não cả lên.
Tôi nhịn cười, quả thật không đành lòng khi hành hạ hai người này. Tôi cười nói với Phương Trạch Vũ: “ Anh Đại Vũ, anh Hạo Nhiên, đừng nghe anh Đại Thâm nói linh tinh, người khác thì không nói nhưng anh Đại Thâm, anh là bác sĩ, anh còn không biết sao?”
Phương Trạch Vũ vỗ vỗ đầu: “ Đúng, đúng thế, mình bị tên ác ôn Đại Thâm làm cho hồ đồ rồi, tại sao lại có thể dễ dàng bị liệt dương thế chứ? Tên Đại Thâm xấu xa đáng chết này.”
“ Đáng đời, nói các cậu nhìn thấy người đẹp là bổ nhào đến, không phải nói hoàn lương rồi sao?” Lạc Mộ Thâm cười nói.
Lạc Mộ Thâm lại tiếp tục nhìn Lương Cẩn Hàn nói: “ Ôi, Cẩn Hàn cậu nói xem, vừa nãy mình cảm thấy mấy người con gái đó có chút gì đó không bình thường, cụ thể bất bình thường ở chỗ nào mình cũng không nói ra được, nhưng đúng là cảm thấy như thế thật.”
“ Đúng thế, mình cũng cảm thấy không bình thường lắm.” Lương Cẩn Hàn liền tát nước theo ao nói theo.
“ Cho nên mắt của cậu tương đối sáng, không giống hai tên ngốc này, vội vàng bổ nhào đến.” Lạc Mộ Thâm lại cười lên, anh ấy nhìn Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ, “ hai người các cậu có chuyện gì đau khổ ngại ngùng, nói ra cho bọn mình được cười một chút?”
“ Cậu......” Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ nhìn Lạc Mộ Thâm, nghiến răng nghiến lợi.
Lạc Mộ Thâm và Lương Cẩn Hàn lại cười lên.
“ Được rồi được rồi, anh Đại Thâm, anh Cẩn Hàn, đừng cười nữa, anh Đại Vũ và anh Hạo Nhiên cũng bị hoảng sợ không kém, đừng cười hai người họ nữa, một lúc không khéo trong lòng thật sự bị ám ảnh đó.” Tôi quả thật cũng không đành lòng, vội vàng nói đỡ cho Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ.
“ Đúng thế, không được cười nữa, cười nữa thật sự mình không có đạo đức rồi.” Khóe miệng Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch lên nói, “ Đầu lợn nói không sai, hai cậu thật sự cũng bị kinh hãi rồi, phải động viên an ủi các cậu.”
Anh ấy cầm hai con sò huyết to, dùng răng để cậy nó ra, nhẹ nhàng ân cần đưa hai tay cho Phương Trạch Vũ và Tần Hạo nhiên, trên khuôn mặt tuấn tú đó hiện rõ vẻ ân cần: “ Tiểu Vũ Vũ, tiểu Nhiên Nhiên, nào, ăn con ốc biển để nén kinh hãi nào.....nghe nói cái này tráng dương.”
Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ đầy vẻ uất hận nhìn Lạc Mộ Thâm, hai người gào lên: “ Đáng ghét, Lạc Mộ Thâm này nữa, cậu làm bọn mình buồn nôn quá, phắn đi chỗ khác tránh xa bọn mình chút.”
Hai người nhảy lên, Phương Trạch Vũ ôm lấy nửa trên của Lạc Mộ Thâm, Tần Hạo Nhiên ra sức ôm lấy hai chân của Lạc Mộ Thâm, hai người khiêng Lạc Mộ Thâm hướng ra biển, vừa chạt vừa hét lớn: “ Tên Đại Thâm đáng ghét, bọn mình cho cậu chết chìm!”
Lạc Mộ Thâm quay đầu nhìn tôi: “ Đầu lợn, Cẩn Hàn cứu anh với.”
Tôi và Lương Cẩn Hàn cười nhìn tất cả, ha ha, tôi thật sự không ngờ Lạc Mộ Thâm cao ngạo lại cũng có lúc thế này, cũng chỉ có mấy người bạn thân này mới có thể xử lý được anh ấy.
“ Đầu lợn....mau đến....” Lạc Mộ Thâm vẫn hướng về chỗ tôi mà gọi.
Dáng vẻ đáng thương đó khiến tôi cười đau cả bụng.
“ Đừng qua đó, để Đại Vũ và Hạo Nhiên xử lý cậu ấy.” Lương Cẩn Hàn cười nói.
Tôi thật cũng không nghĩ sẽ qua đó.
Tại vì, tôi thật rất muồn nhìn thấy bộ dạng Lạc Mộ Thâm bị mấy tên bạn thân xử lý.
Trong lúc nói chuyện, Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên đã ném Lạc Mộ Thâm vào trong nước biển.
Hai người còn chưa hết tức, cũng nhảy vào trong nước, ba người vật lộn nhau thành một hội, tôi và Lương Cẩn Hàn đeo kính râm, ngắm nhìn ba người bọn họ nô đùa vui vẻ giống như những cậu thiếu niên, tôi cảm thấy cực kỳ vui.
Đương nhiên, ba anh chàng đẹp trai đó, dù cho có đùa nghịch trong nước, cũng thu hút rất nhiều ánh nhìn!
Ba người trong ánh trời chiều, thật giống như là bức tranh cuốn nhìn đã mắt vậy.
“ Nhụy tử, Cẩn Hàn, mau qua đây chơi.” Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên vẫy tay về phía chúng tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.