Phương Trạch Vũ lập tức nhảy lên, ấm ức hét lên: “ Bố, không phải những gì giống như bố nghĩ, không phải như thế, chúng con chỉ là đùa thôi. Ôi giời ơi.”
Tần Hạo Nhiên cũng nhảy lên: “ Chú Phương, chú nhìn nhầm rồi ạ, chúng cháu đang đùa vui thôi ạ, mắt cháu mờ cũng không tìm người như Đại Vũ đâu ạ!”
Phương Trạch Vũ vội vàng nhìn sang Tần Hạo Nhiên: “ Tần Hạo Nhiên, cậu cậu nói là gì vậy? lẽ nào mình rất kém sao?”
Tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm và Lương Cẩn Hàn cười không thở ra hơi nữa rồi.
Tôi lập tức hiểu ra rồi, thì ra người đàn ông tóc bạc này lại chính là bố của Phương Trạch Vũ.
Không ngờ đúng lúc bố của Phương Trạch Vũ cũng đang đi nghỉ với mẹ của anh ấy ở biển tình yêu, không ngờ lại gặp con trai mình ở đây.
Càng không ngờ con trai của mình và Tần Hạo Nhiên lại ôm nhau ân ái như thế.
Người đàn ông tư tưởng truyền thống này làm sao có thể chịu được điều này chứ?
Mắt nhìn thấy thì đúng là thật rồi!
“ Bố......bố đánh chết mày, mày là đồ nghiệt chủng.” Bố Phương Trạch Vũ lao vào.
Ông ấy tiến đến, tai của Phương Trạch Vũ gần như bị vặn cho đứt rời ra. Phương Trạch Vũ gào khóc kêu trời đất sắp lạc cả giọng đi rồi.
Trong lòng tôi cũng đang phải cố nhịn cười, ai mà ngờ được, viện trưởng Phương của bệnh viện quý tộc St. Mary oai phong lẫm liệt bây giờ giống như đứa trẻ bị bố đuổi đánh vậy.
Lạc Mộ Thâm và Lương Cẩn Hàn cười đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535252/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.