“ Được, mình không dám nói gì nữa, Nhuỵ Tử quay về bên cạnh Đại Thâm, Đại Thâm giữ như bảo bối, nếu như mình chọc tức Đại Thâm, có lẽ Đại Thâm có thể băm mình vo mình thành những xiên thịt nướng mất.” Phương Trạch Vũ cười nói. “ Coi như cậu nhận thức được.” Lạc Mộ Thâm vênh mặt nói. Tần Hạo Nhiên không để ý bọn họ mà nhìn tôi nói: “ Nhuỵ Tử, em không biết đâu, khoảng thời gian em rời đi, bọn anh nhớ em biết bao nhiêu, đặc biệt là Đại Thâm, đó thật là....Hừ, mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu, mỗi ngày bọn anh đều phải uống rượu với cậu ta, vốn dĩ tửu lượng của cậu ta cực kỳ tốt, giống như cái vại rượu vậy, nhưng trong khoảng thời gian này, thật sự đúng kiểu vừa uống đã say, sau khi say thì ôm bọn anh nói năng linh tinh, còn có lần ôm anh hôn lấy hôn để, xong lại khóc lóc, ôi ông nội của tôi ơi, đúng lúc bố của anh nhìn thấy, ông lại nghĩ anh là đồng tính luyến ái, ông nói là thảo nào con không muốn kết hôn sớm, thì ra con và Lạc Mộ Thâm đó lại làm trò lăng nhăng bừa bãi, về nhà ròng thắt lưng đánh anh một trận, đến hơn một tuần anh không dám ngồi lên ghế, trên mông vẫn còn hằn vết roi đau đớn! Anh còn nghi ngờ sau này anh kết hôn thì phải giải thích thế nào với vợ tương lai của anh đây.” Anh ta vừa nói vừa ngán ngẩm lắc đầu, trên mặt ra vẻ đau buồn thê thảm. Tôi bị anh ta chọc cho bụm miệng cười hì hì, thật là vui, Lạc Mộ Thâm thất sự như thế sao? Tại vì mất đi tôi sao? Mặt của Lạc Mộ Thâm đỏ bừng lên không khác gì khỉ đít đỏ, anh ấy hầm hầm dưới gầm bàn đá vào chân Tần Hạo Nhiên một cái: “ Nói năng linh tinh, mình cảnh cáo cậu đừng hạ thấo mình trước mặt Nhuỵ Tử đấy.” “ Nhìn xem, bây giờ xấu hổ phát tức kìa.” Tần Hạo Nhiên cười nói, “ Làm thế nào đây, thời đại này rồi nói thật cũng bị đánh. Mình cảnh cáo cậu Đại Thâm, cậu đừng cậy cậu bây giờ có Nhuỵ Tử chống lưng mà có thể đánh chửi mình được nhé, không phải cậu có lúc cũng khóc sao? Nếu như cậu khóc nữa, mình còn lâu mới cho cậu mượn bờ vai của mình dựa dẫm.” “ Đừng nói luyên thuyên nữa, mau ăn đi. Ai khóc chứ?” Lạc Mộ Thâm nhét một chiếc bánh bao chay nướng vào mồm của Tần Hạo Nhiên, “ Nói nữa mình ném cậu ra ngoài đấy.” Tần Hạo Nhiên bị nhồi cho như nhồi gà, không nói được. Tôi cười nhìn bốn thằng cha này, thật sự trong lòng cảm thấy rất vui, thì ra trong lòng tôi, luôn cảm thấy ở cùng với bọn họ mới là vui nhất. “ Cảm ơn anh Đại Vũ, anh Hạo Nhiên, anh Cẩn Hàn nhớ em như thế, em chúc các anh một ly.” Tôi chân thành nâng ly rượu lên chúc ba người bọn họ. Ba người bọn họ vội vàng cũng nâng ly lên: “ Ôi, chị dâu chúc rượu sao mà không uống chứ? Uống đến chết cũng phải uống, chúng ta cũng chúc lại Nhuỵ Tử, chào mừng em quay lại.” Bọn họ nhanh chóng uống một hơi hết ly rượu, tôi vừa định đưa ly rượu lên miệng mình thì bị Lạc Mộ Thâm đưa tay ra cướp mất. Uhm? Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm, Phương Trạch Vũ bọn họ nói: “ Đại Thâm, cậu như thế là không đúng, người ta chúc Nhuỵ Tử, cậu cướp gì chứ?” “ Thì sao chứ?” Lạc Mộ Thâm cố tình trầm mặt xuống, “ Nhuỵ Tử bây giờ là người của mình, các cậu dám ép người của mình uống rượu sao?” Anh ta kéo tôi ngồi lên đùi anh ta, đưa ly rượu của tôi uống một hơi, sau đó hằm hằm nói: “ sau này ai dám ép Nhuỵ Tử nhà mình uống rượu, mình không bỏ qua cho cậu ta đâu!” Mẹ ơi, anh ta lại dám kéo tôi ôm vào lòng trước mặt mấy người này, tôi bình thường cũng to mồm, nhưng vẫn không đến mức mặt dày đến mức độ này, mặt của tôi lập tức giống như uống mười mấy cốc rượu nóng bưng lên như thế. Tôi muốn nhích ra khỏi lòng của Lạc Mộ Thâm, nhưng cánh tay của thằng cha này khoẻ như thế, anh ta càng ôm tôi chặt hơn, gần như không để cho tôi cựa quậy. Tính chiếm giữ của thằng cha này quá mạnh rồi. Chỉ cần là thứ mà anh ta nhận định, anh ta thật sự sẽ không nhường cho người khác. Có điều, động tác của anh ta như thế khiến trong lòng tôi có chút ngọt ngào. Cái cảm giác ngọt ngào đó thật hạnh phúc, quả thật không phải cứ dùng bút mà có thể miêu tả hết được. “ Ôi ôi ôi, cái kiểu gì thế này, ân ái không kiêng nể trước mặt chúng tôi gì cả, như thế thật sự quá kích thích người độc thân mà, cái thế giới này là thế giới gì thế này?” Phương Trạch Vũ cười nói. “ Cậu ăn đi, nhiều như thế mà không bịt đường mồm cậu à?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói. “ Tuân lệnh, mình thấy sau này bọn mình không thể chơi cùng Lạc Mộ Thâm nữa rồi, bây giờ trong mắt của Lạc Mộ Thâm chỉ có một mình Nhuỵ Tử thôi, làm gì có chỗ cho bọn mình chứ?” Tần Hạo Nhiên cười nói. Phương Trạch Vũ còn hát lên bài hát cũ: “ Anh nói trong mắt em chỉ có em......chỉ có em khiến anh không có cách nào quên được........” “ Đừng lằng nhằng nữa, muốn cút thì cút nhanh, sau này có Nhuỵ Tử cùng mình là được rồi.” Lạc Mộ Thâm cố ý nói. “ Thật sự là điển hình của không có tính người mà. Ông trời ơi, xin cho sét đánh chết người trọng sắc khinh bạn này đi!” Tần Hạo Nhiên lẩm bẩm nói, trên mặt tỏ vẻ hết cách. Tôi cười nhìn bọn họ, Lương Cẩn Hàn nâng ly lên với tôi: “ Nhuỵ Tử, chào mừng em quay lại, chào mừng em quay về bên cạnh Lạc Mộ Thâm, trở lại mối quan hệ bạn bè với bọn anh.” Tôi nhìn Lương Cẩn Hàn, cảm giác sống mũi cay cay, có cảm giác muốn khóc. Lần này chúng tôi đến, vốn dĩ chủ quán “ Say để quên” bị doạ cho toàn thân phát run, tại vì tôi giống như là khắc tinh vậy, mỗi lần đến ăn hầu như đều xảy ra chuyện. Nhưng nhìn quan hệ chúng tôi bây giờ rất tốt, lại gọi rất nhiều món ngon, ông chủ cũng vui trở lại, anh ta còn đặc biệt thêm cho chúng tôi năm xiên trứng dê. “ Đây là cái gì thế?” Tần Hạo Nhiên và mấy người còn lại đều lạ lùng nhìn mấy xiên thịt kỳ lạ đó, trong lòng tôi thở dài, mấy đại gia tôn quý này thật sự chưa từng được ăn qua những thứ này sao. Nhưng trong dân gian, những thứ này rất được chào đón. Hồi tôi học đại học, tôi thường xuyên đi đến những những sạp bán hàng rong ăn thịt nướng, gọi mấy xiên trứng dê cùng với ít bia, ôi mới tuyệt làm sao, đó mới gọi là ngon. “ Đây là bộ phận sinh đẻ của dê, các anh có hiểu không.” Tôi cười nói, “ Các anh thử đi, rất ngon đó,nghe nói rất bổ thận.” Tôi ra sức mời mấy thằng cha này ăn. Thật nay nói mãi mấy đại gia cao quý này mới hiểu ra những xiên thịt với hình dáng cổ quái đó, ngửi thứ thơm thơm này rốt cuộc là cái gì, trên mặt bọn họ lập tức hiện ra vẻ chê ghét. “ Ôi, thứ này em cũng ăn rồi sao?” Tần Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn tôi. “ Đương nhiên rồi, anh cho rằng em giống bọn anh không ăn thức ăn bình dân sao?” Tôi nhún nhún vai nói, thuận tay cầm lấy một xiên ăn, chỉ một chữ ngon, tôi chỉ nói một lần! “ Mẹ ơi, đây thật là một nữ hán tử!” Phương Trạch Vũ thè lưỡi nói. “ Đúng thế, mình thật sự hơi hối hận rồi, tại sao lại rơi vào tay nữ hán tử lỗ mãng thế này, bò cũng không ra được? Sao một người con gái như em lại thích ăn mấy loại này chứ, không sợ biến đổi giới tính sao?” Lạc Mộ Thâm khẽ cau mày, nửa đùa nửa thật nói. “ Này, nếu như anh hối hận, mau nói đi, bây giờ chúng ta cũng chưa bị ràng buộc gì, mau nói đi.” Tôi ra sức lườm Lạc Mộ Thâm. “ Đúng thế, Mộ Thâm, nếu như cậu hối hận, mau nhường Nhuỵ Tử cho bọn mình, bọn mình thích, tự nguyện xếp hàng đằng sau Nhuỵ Tử.” Phương Trạch Vũ bọn họ nửa đùa nửa thật nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]