Tôi cũng nhìn mình hiện lên trong tấm gương ấy.
Tôi mặc trên người, là chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, đội thêm chiếc mũ hồng nhỏ xinh, nhìn trông có vẻ rất xinh đẹp và đáng yêu. Qua ánh sáng của ánh đèn trong tháng máy, khuôn mặt tôi càng trở lên rạng rỡ, tươi tắn.
Lạc Mộ Thâm cứ nhìn tôi qua tấm gương như thế, cho đến khi tôi cảm thấy mình không thể nhìn thêm đưa ánh mắt nhìn đi chỗ khác. Không muốn nhìn vào đôi mắt của anh ta, bởi vì cứ nhìn vào đó, tôi lại thấy mình trở lên yếu đuối hơn.
Tôi lại nhớ tới những gì tôi cùng Lạc Mộ Thâm trải qua trước đây, trong đó có những lúc anh ta đưa tôi đi ăn, đánh nhau vì tôi, đưa tôi đi lặn, đưa tôi đi cứu Châu Đình, tôi có thể nhớ tới tất cả những điều ấm áp mà Lạc Mộ Thâm đã làm cho tôi.
Đương nhiên, tôi cũng có thể nhớ ra những điều u ám Lạc Mộ Thâm đã mang đến cho tôi.
Trước đây, những sự việc này, tôi đều có thể bỏ qua không quan tâm, thế nhưng, giờ đây mất đi rồi, những kí ức này lại cứ như một cơn lũ xông thẳng vào trí não của tôi, tại sao quên mà không thể quên đi được.
Cúi đầu xuống vài giây, tôi lại ngẩng đầu lên nhìn anh ta, anh ta vẫn cứ lặng im đứng đó, giống như một mình đứng dưới đêm khuya tĩnh mịch vậy.
Phải, anh ta cứ lặng im như thế đó, cứ như người đứng cạnh không phải là tôi, mà chỉ là một người xa lạ, anh ta chỉ là đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535170/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.