Dạ Thiên Kỳ chớp chớp mắt: “ Được thôi, vậy thì ngoan ngoãn làm trâu làm ngựa làm việc cho anh nhé! Đúng rồi, nếu như em muốn báo đáp thì làm cho anh một bát canh mỳ cà chua trứng gà, anh rất thích ăn, gần đây luôn nhớ đến!”
Tôi nói: “ Được, tôi sẽ làm cho anh một nồi to, cho anh no chết thì thôi.”
Anh ta nói: “ Được, không phải chỉ là mỳ trứng gà thôi sao? Thế thì tôi sẽ làm cho anh đến lúc anh không thích ăn nữa thì thôi.”
Khi chúng tôi đang nói chuyện, điện thoại của Dạ Thiên Kỳ vang lên, anh ta nghe điện thoại, nói vài câu, sau đó nói: “ Biết rồi. Sẽ sai người đi ngay.”
“ Có chuyện gì thế? Tôi có thể đi được không?” Tôi vội vàng nói. Tôi vừa đến công ty, vẫn nên làm chút việc mới phải.
Dạ Thiên Kỳ nghĩ một lát: “ em thật sự muốn làm sao? Buổi chiều Vương Thị đưa ra gói đầu thầu, phải đi lấy ở bên đó.”
“ Thế thì tôi đi, tôi cũng quen bên Vương Thị, trước đây không ít lần đi sang bên đó.” Tôi vội vàng nói.
“ Được, lái xe của anh đi.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
“ Không cần đâu, tôi gọi xe đi, quay về sẽ báo phí là được. Xe đó của anh, tôi không dám đi.” Tôi cười nói.
“ Thế thì được”. Dạ Thiên Kỳ nhẹ nghiêng đầu, “ Em không phải sợ anh không giao việc cho em đấy chứ? Có điều, nếu như em mệt nhất định phải nói, nếu như em thật sự mệt thì anh sẽ đau lòng lắm.”
Tôi lập tức giữ vững lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535169/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.