“ Nhụy Tử, em đừng sợ, lát nữa thang máy sẽ bình thường lại thôi.” Giọng nói của anh ta vang lên bên cạnh tai tôi, trong giọng nói có chứa một cảm giác ấm áp không thể nói ra thành lời được, một cảm giác ấm áp hiếm có.
Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ thấy Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng ấm áp với tôi đến như vậy, mặc dù là trước đây, trước đây, anh ta luôn thích đấu khẩu với tôi, thích tranh luận với tôi, thích dùng những lí lẽ của mình đánh bại tôi.
Sự nhè nhàng như nước của anh ta, khiến tôi cũng có chút bất ngờ.
Cảm giác ấy, giống như chúng tôi chưa từng rời xa nhau, giống như chúng tôi vẫn đồng cam cộng khổ cùng nhau, yêu thương sâu đậm như những đôi tình nhân si tình, giống như chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau…..cho dù là trước đây, là bây giờ, hay cho dù là mai sau đi chăng nữa…..
Giống như anh ta vẫn là một ngọn núi sừng sững trong trái tim tôi, là trong những lúc tôi cô đơn tuyệt vọng nhất, anh ta đều có mặt kịp thời cứu lấy tôi, bất luận là khi nào, anh ta đều sẽ lấy vòng tay ấm áp đó ôm chặt lấy tôi, bảo vệ tôi trước những hiểm nguy.
Nước mắt của tôi dường như muốn rơi xuống, trước đây, không phải là đã rất nhiều lần, đều là anh ta có mặt khắc phục những hậu quả do tôi tạo ra, lại còn giúp tôi lau rửa khi gặp nạn đấy sao?
Nhưng không ngờ, trong hoàn cảnh này, chúng tôi vẫn ở bên cạnh nhau.
Tôi có cảm giác đôi chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535171/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.