Tôi nhẹ nhàng thở dài, cầm lấy điện thoại của mình, tôi muốn gọi điện cho Lạc Mộ Thâm, nhưng điện thoại của anh ta vẫn tắt máy.
Tôi chán nản vứt điện thoại ở đó, Lạc Mộ Thâm, rốt cuộc anh đang ở đâu? Anh thật sự không nhớ đến tôi sao?
Tôi cảm thấy rất buồn lòng.
Tôi đang nghĩ ngợi linh tinh, đột nhiên nghe thấy có người ấn chuông cửa.
Tôi sững sờ trong giây lát, lạ quá, theo lý mà nói tôi sống ở đây, ngoài Lạc Mộ Thâm biết, chỉ có Châu Đình biết, kể cả Dạ Thiên Kỳ, tôi từ trước đến nay chưa bao giờ mời anh ta lên phòng.
Muộn thế này rồi, lẽ nào là Châu Đình đến tìm tôi?
Tôi rất cảnh giác thuận mồm hỏi một câu: “ Ai đấy?”
Tôi nghe thấy giọng nói trầm lặng của Lạc Mộ Thâm: “ Tôi.”
Tim của tôi lập tức đập nhanh hơn, là Lạc Mộ Thâm sao? Anh ta đến đây sao?
Anh ta quay về rồi? Anh ta là đến chúc mừng sinh nhật tôi sao?
Tại sao muộn thế này rồi còn đến tìm tôi chứ?
Tôi hơi kích động mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đứng ở cửa, mặc dù vẫn là khuôn mặt tuấn tú đó, nhưng tôi cảm thấy anh ta dường như tiều tuỵ hốc hác hơn, bình thường trên cằm lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, vậy mà bây giờ đều lún phún những sợi râu đen.
Tôi lúc đó hơi khó hiểu, rốt cuộc Lạc Mộ Thâm làm sao thế?
Cát Vân nói bây giờ có lẽ anh ta đang mê mẩn một cô gái người Pháp nóng bỏng, lẽ ra anh ta phải xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535106/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.