Tôi không kìm được thở dài trong lòng.
Tôi chớp chớp mắt, gật đầu nói: " Được rồi, anh đã nói như thế rồi, thì tôi cũng nói thật luôn, đúng là Lạc Mộ Thâm răn đe tôi, không cho tôi chơi cùng anh, Lạc Mộ Thâm là sếp của tôi, đương nhiên tôi phải nghe theo lời của anh ta, hơn nữa anh cũng đã nói rồi, hai người các anh có thù oán, anh thấy tôi là thư ký bên cạnh của Lạc Mộ Thâm, nên luôn tới tìm tôi, ai biết được sau này anh sẽ lợi dụng tôi để báo thù Lạc Mộ Thâm? Rồi hại luôn cả tôi? Tôi lớn như thế này rôi, tôi cũng cần phải hiểu được cách tự bảo vệ mình như thế nào chứ? Thế nên, tôi mới tránh xa anh như vậy."
Thế này đã được gọi là nói thật lòng rồi chứ?
Tôi nói trắng mọi việc, chỉ chờ xem Dạ Thiên Kỳ trả lời ra sao.
Nghe xong tôi nói, Dạ Thiên Kỹ khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói:" Anh cũng nói thật lòng luôn với em đi? Lúc đầu anh thấy em và Lạc Mộ Thâm ở bên cạnh nhau, Lạc Mộ Thâm đưa em đi trang điểm làm đẹp, lúc đó anh chợt nghĩ, nếu em là người yêu của Lạc Mộ Thâm, thì anh sẽ phải cướp lại em, để cho Lạc Mộ Thâm phải tức mà chết, lúc đó, đúng là không phải tình yêu sét đánh, yêu em từ cái nhìn đầu tiên, đó là một ý đồ xấu, đâu có tình yêu sét đánh như thế chứ? Nhưng sau này trải qua những lần tiếp xúc, anh mới thấy em đúng là một cô gái rất đáng yêu, anh thích em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535105/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.