“ Nhưng mà vừa nãy không phải em nói, nếu như anh sống, em nhất định sẽ đối tốt với anh.” Dạ Thiên Kỳ ấm ức bĩu môi nói.
Tôi quả thật bị thằng cha này làm cho tức điên rồi. Thật sự không muốn nhìn thấy hắn ta nữa.
Lúc này Thôi Táp và Lục Hà bọn họ vội vây đến: “ Cô Tô Tư Nhuỵ, đừng trách Thiên Kỳ, là chủ ý của bọn tôi, chúng tôi không có ý xấu gì, chỉ là nhìn Thiên Kỳ đau khổ như thế, cho nên muốn giúp cậu ấy giải toả một chút, để cậu ấy biết cô có phải ghét cậu ấy không, nếu không, cậu ấy luôn cảm thấy mình không có vị trí gì trong tim cô, mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng mấy người bạn thân chúng tôi cũng lo thay cho cậu ấy!”
“ Các anh biến đi, mấy người các anh cùng nhau lừa tôi.” Tôi giống như một con chó điên vậy, cắn bừa bãi.
“ Thật đấy, tôi nói không sai đâu. Thiên Kỳ thật sự gầy đi mấy cân rồi. Ai mang cân đến đây, cho Thiên Kỳ cân xem có phải gầy đi không,” Lục Hàn thở dài nói, “ Cho nên, để giúp cậu ấy giải toả nỗi lòng, chúng tôi mới nghĩ ra kế này, cô Tô, nếu như cô oán trách, thì oán trách chúng tôi đây!”
Mấy thằng cha đó vây lấy tôi, tôi thật sự đi không nổi.
“ Nhuỵ Nhuỵ, muốn trách thì trách anh, anh không nên lừa em, thực ra, anh thật sự không muốn lừa em, em đánh anh đi.” Dạ Thiên Kỳ kéo tay tôi lên, dùng hết sức tát vào má anh ta, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535104/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.