Tôi càng cố vùng vẫy, càng khiến Lạc Mộ Thâm điên cuồng hơn, một tay anh ta đặt sau gáy tôi, rồi lấy hết sức chèn ép xuống. Tôi cảm giác lưỡi của anh sắp chạm vào cuống họng tôi rồi, hôn sâu như thế, giống như.......bị kìm nén từ rất lâu rồi.
Tay kia của anh ta, vẫn đang cố xé nốt quần áo của tôi.
Ngón tay dài của anh ta đó, có cảm giác lạnh lạnh, khiến tôi run cầm cập. Tôi lúc này tỉnh táo rồi.
Đầu tôi lúc này tỉnh táo rồi, không được, tôi không thể để mơ hồ không rõ ràng như thế mà bị anh ta chiếm đoạt được, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì chứ?
Đây không phải anh ta lúc bình thường!
Nghĩ đến đây, tôi giơ hai tay lấy hết sức đẩy anh ta ra, đồng thời co một chân lên, hết sức đạp anh ta ra ngoài, tôi đã từng nói sức tôi rất khoẻ, nhưng anh ta vẫn không có ý định buông tôi ra, cứ như thế, tôi và anh ta từ trên so-pha cùng nhau ngã xuống đất.
Mặt sàn nhà là gạch đá hoa, tôi và Lạc Mộ Thâm cùng ngã xuống đất, tôi kêu “ ai da” một tiếng, còn Lạc Mộ Thâm lúc này mới tỉnh táo hơn nhiều.
Anh ta buông tôi ra, ngồi dậy, một chân co lại, một chân duỗi thẳng, dáng vẻ đó của anh ta, tôi từ trước đến nay chưa thấy như thế bao giờ.
“ Anh......Anh Đại Thâm.” Tôi lập tức nói, đồng thời giữ lấy bộ quần áo ngủ bị xé che đậy cho mình, hoảng loạn nhìn Lạc Mộ Thâm, gần như nói không thành câu, “ Anh Đại Thâm, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535107/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.