“ Cô đừng có mà chạy lung tung. Đừng để đến lúc lại bị xe đâm cho đấy.” Lạc Mộ Thâm nói.
“ tôi làm gì đến nỗi đen đủi thế chứ?” Tôi không kìm được nói.
“ Tôi thấy cô đúng là một quả trứng đen đủi.” Lạc Mộ Thâm hằm hằm trừng mắt với tôi.
Tôi đành phải ngậm mồm lại, được thôi, ai bảo người ta có tiếng nói còn tôi thì không chứ? Tôi cảm thấy con người Lạc Mộ Thâm lúc nào cũng thích nói đạo lý, cũng chẳng thèm để ý tôi nghĩ gì.
Khi Tần Á Á dìu tôi đi về phòng mình, Tần Á Á đỡ tôi ngồi lên giường, cô ấy nhẹ giọng nói: “ Nhuỵ tử, cảm ơn cậu.”
“ ưhm? Cảm ơn mình gì cơ?” Tôi ngạc nhiên nhìn Tần Á Á.
“ Cảm ơn cậu không nói với Lạc Mộ Thâm......Nhuỵ tử, do mình không cẩn thận, mình không tránh kịp thời, cho nên mới ngáng vào chân cậu.” Cô ấy chân thành nói.
“ Ôi, mình biết mà, mình không trách cậu đâu.” Tôi cười nói, “ cũng là mình không cẩn thận, liều lĩnh quá.”
“ Nhưng mình sợ Lạc Mộ Thâm sẽ tức giận. Anh ấy vừa nãy còn cáu với mình nữa.” Cô ấy cắn nhẹ môi, “ Nhuỵ tử, sếp các cậu quan tâm cậu quá.”
Tôi chớp chớp mắt, đúng thế, Lạc Mộ Thâm thật sự quan tâm đến tôi quá.
Kiểu quan tâm này khiến tôi cảm thấy khó hiểu.
Tại sao, anh ta lại tốt với tôi như thế? Thật giống như tôi là em gái ruột của anh ta vậy.
“ Có lẽ là do anh ấy không có em gái, cho nên, khi nhìn thấy mình, anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535067/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.