Không được, tôi không thể để mình ngã như thế được.
Tôi lấy hết sức giữ thăng bằng cho mình, muốn bám vào tay vịn của thang cuốn để giữ cho mình vững hơn, nhưng lực ngã xuống lớn quá, dù cho với người tinh thần vận động lúc nào cũng cao như tôi đã lấy hết sức giữa thăng bằng, thậm chí không ngừng dùng chân dẫm vào bậc tam cấp của thang cuốn, như thế, chỉ có thể đảm bảo tôi sẽ không bị ngã thảm hại nữa.
Khoảng cách đến điểm cuối cùng của thang cuốn là khoảng hơn 10m, tôi quả thật không thể giữ được người mình nữa rồi, một cú nhún người, tôi bay ra ngoài. Chỉ nghe thấy một tiếng “ rầm”, tôi dường như một con cóc ngã ra đất.
Khoảnh khắc ngã xuống đất đó, tôi cảm thấy chân phải của mình rất đau, có điều, may là còn không chết, tư duy tôi vẫn rất rõ ràng.
Đau chết mất, đau chết mất thôi.
Tay tôi ôm lấy chân phải, dường như không đứng dậy nổi, mặc dù trên người mặc quần áo khá dày, nhưng suy cho cùng ngã nguy hiểm như thế, tôi biết ít nhất chân phải của tôi cũng bị rách da rồi, hai lòng bàn tay cũng xây xước hết, cằm cũng xước da. Trong lòng tôi chỉ thầm mong xương mình không bị gãy là may rồi.
“ Nhuỵ Tử.....” Tần Á Á hốt hoảng từ trên thang cuốn xuống, cùng nhân viên phục vụ trung tâm mua sắm dìu tôi dậy, rồi nói với tôi: “ Nhuỵ Tử, tại sao cậu lại không cẩn thận như thế, cậu không sao chứ?”
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy, trong đầu không ngừng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535066/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.