“ Mình sao?” Tôi chớp chớp mắt, “ Mình cũng chưa có kế hoạch gì, mình định xem anh Đại Thâm bọn họ chơi bài thôi?”
Tần Á Á cười nói: “ Xem đánh bài có gì vui chứ? Chúng mình ra ngoài chơi đi?”
“ Chơi gì nữa cơ?” Tôi nghi ngờ nhìn Tần Á Á, “ Ở đây còn có gì chơi nữa?”
“ Đương nhiên là có rồi.” Tần Á Á cười nói, “ bên cạnh có một trung tâm mua sắm rất to, bên trong đều là hàng hiệu quốc tế, rất nhiều minh tinh đến đây mua đồ đó. Bọn mình mau đến đó mua nhanh kẻo hết!”
“ Thật sao?” Tôi ngạc nhiên nói.
“ Đương nhiên rồi, “ Tần Á Á cười nói, “ Nhuỵ Tử, chúng ta đi thôi!”
“ Ưh.” Tôi thật ra không thích đi mua sắm lắm, càng không thích mua mấy đồ xa xỉ đó, nhưng tôi cũng chẳng thích xem đánh bài lắm, chẳng hiểu sao Lạc Mộ Thâm bọn họ lại thích đành bài thế.
Hình như không kể tầng lớp nào, đánh bài cá cược đều là những trò chơi mà đàn ông thích.
Hơn nữa, Lạc Mộ Thâm bọn họ một khi đã cá cược toàn trên trăm vạn. Tôi nhìn mà xót xa.
Tần Á Á đã muốn tôi đi mua sắm cùng cô ấy, thế thì tôi đi cùng thôi, dù sao đã đến Phú Sĩ rồi cũng không nên để lỡ cơ hội được ra thế giới bên ngoài chứ.
Sau đó, tôi và Tần Á Á kéo tay nhau ra khỏi khách sạn, ngồi xe dành cho khách đến thiên đường mua sắm nổi tiếng đó.
Đến đây rồi, tôi mới biết thiên đường mua sắm này thật sự rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535065/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.