“ Anh Đại Thâm, tôi một lần nữa từ đáy lòng muốn nói với anh ba chữ.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“ Ba chữ gì?” Lạc Mộ Thâm nhìn tôi nói, đôi mắt đẹp đó sáng lên một chút.
“ Cảm ơn anh.” Tôi chân thành nói, “ Tôi thật sự cảm ơn anh.”
“ Cảm ơn tôi cái gì. Thật là, cô từ lúc nào trở nên khác người thế?” Lạc Mộ Thâm thẳng thắn nói.
“ Tôi không khác người, tôi chỉ là nói ra từ đáy lòng mình mà thôi!” Tôi cười nhìn Lạc Mộ Thâm, “ đối với anh, thật sự, tôi chỉ có lòng cảm kích mà thôi.”
“ Cô thấy cảm kích tôi sao, nếu như không phải cô nói Trần An An đó và mẹ cô ta đối với cô tốt như thế, tôi còn lâu mới quan tâm đến cô ta.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Tôi nghiêng đầu: “ Anh Đại Thâm, anh là do tôi nói nhà An An đối tốt với tôi, mới.....?”
“ Thế nếu không phải thì là gì? Tôi đến Trần An An dáng vẻ bây giờ như thế nào còn nhớ không ra, tại sao tôi phải giữ lại cô ta? Mang đến phiền phức cho bộ phận kinh doanh của tôi, tôi có đuổi việc cô ta là vẫn còn nhẹ, Dương Siêu làm tổng giám sát bộ phận kinh doanh tôi còn đuổi được, tôi còn có thể giữ lại cô ta sao?” Lạc Mộ Thâm lại quay lại hình ảnh băng đá rồi.
“ Cho nên mới nói, cảm ơn anh mà.” Tôi ngọt ngào nói, thật sự trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Suy cho cùng anh ta vì tôi, vì lời tôi nói, thay đổi chủ ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535022/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.