Tôi không biết rốt cuộc bản thân mình muốn gì. Tôi nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của mình, lại nghĩ đến giấc mơ tình ái với Lạc Mộ Thâm, lại nghĩ đến bản thân khi vừa nhìn thấy Lạc Mộ Thâm lại trở nên rất vui, tôi lập tức bực bội dựa lưng vào ghế, mắt nhắm lại.
Tôi, lại bắt đầu thích Lạc Mộ Thâm sao, thích tên tổng giám đốc lạnh lùng phong lưu đó sao?
Đây......không phải đang đùa chứ?
Tại sao tôi lại có thể thích anh ta được chứ?
Tôi lấy hết sức lắc đầu, muốn hình ảnh của anh ta trong đầu tôi biến mất.
Không đúng, tôi chỉ là thấy cảm kích mà thôi, tôi ở thành phố này cô đơn quá, cho nên sếp đối tốt với tôi, tôi mới cảm động rơi nước mắt, người đàn ông tôi thích phải là người khi yêu cực kỳ chuyên tâm chung thuỷ, sao có thể là loại lãng tử phong lưu như thế chứ?
Anh ta không thân thiết với tôi, tôi nên cảm thấy vui mới đúng, tôi phải giữ khoảng cách với anh ta hơn nữa.
Tôi chỉ là thư ký của anh ta, hoặc là nói, tôi chỉ như một đứa em gái của anh ta mà thôi.
Nghĩ như thế, trong lòng tôi dễ chịu hơn rất nhiều.
Giữa tôi và Lạc Mộ Thâm, mãi mãi không thể ở bên nhau được, mãi mãi không thể xuất hiện cùng lúc, điểm này, tôi tin tôi và anh ta đều hiểu rõ.
Thôi được rồi, buổi tối anh ta đã không đi ăn cùng, tôi tự đi ăn cũng được, tôi tự thưởng cho mình một bữa thật ngon mới được.
Quyết định như thế, tôi gửi tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535023/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.