“ Tôi......tôi chỉ là không muốn An An.....không có việc.....cậu ấy nói nếu như phải rời khỏi Lạc Thị, cậu ấy sẽ nhảy từ trên lầu cao của tập đoàn tự tử,huhuhu.....Cậu ấy thật sự rất yêu Lạc Thị, cậu ấy làm việc rất nhiệt huyết, năng lực cậu ấy tốt hơn tôi, chỉ là không may mắn được Lạc Tổng xem trọng mà thôi. Cho nên, tôi đánh liều cầu xin Lạc Tổng....không phải xương bánh chè tôi mềm, mà tôi thật sự không còn cách nào khác.” Tôi cúi đầu nói.
An An quỳ xuống với tôi, tôi cũng chỉ có thể quỳ xuống với Lạc Mộ Thâm, tôi còn có cách nào khác sao?
Nói thật, tôi thật sự sợ An An sẽ nhảy lầu tự tử, con người An An này tôi hiểu, cậu ấy nói là sẽ làm.
Lạc Mộ Thâm chỉ lạnh lùng nhìn tôi: “ Cô vì bạn mà nhận hai nhát dao à, lần trước là vì Châu Đình đó, muốn liều mạng với người ta, bây giờ vì Trần An An này, còn quỳ xuống với tôi, thật là, tôi còn nói cô cái gì được chứ?”
“ Lạc Tổng, tôi chỉ là muốn cầu cứu anh. Tôi nghĩ không ra được cách nào khác.” Tôi chẳng biết trả lời thế nào đành nói.
Lạc Mộ Thâm chớp mắt, chăm chú nhìn tôi một hồi, tôi cảm thấy có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng tôi chỉ có thể đứng thẳng mà thôi.
“ Được thôi, đuổi việc Dương Siêu, Trần An An giữ lại.” Lạc Mộ Thâm nói.
“ Thật sao? Anh không đuổi việc An An nữa chứ ?” tôi kinh ngạc vui mừng lau nước mắt nước mũi, dường như không dám tin vào tai mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535021/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.