Ta mở to mắt, cho đến khi Vương ma ma kéo ta dậy, ta mới bày ra bộ dạng mừng rỡ như được sủng ái: "Tạ ơn phu nhân, nô tỳ vạn c.h.ế.t không từ nếu được vì phu nhân mà dốc sức."
Ả mím môi, dường như không hài lòng lắm với việc ta chỉ đơn thuần mở miệng bày tỏ lòng trung thành.
"Đã muốn vì bản phu nhân mà tận lực, gần đây quả thực có một việc phiền lòng. Nếu ngươi làm xong thì cái chức Nhục Bình Phong này sẽ không cần làm nữa."
Việc phiền lòng này, dĩ nhiên là đi thăm dò Thôi Ngu.
Ta nhận lời, buổi chiều liền hầm một bát canh an thần, bưng vào phòng Thế tử: "Nô tỳ phụng mệnh mang canh đến cho Thiếu phu nhân."
Thôi Ngu không quen biết ta nhưng biết ta là người trong viện của Phu nhân.
"Đa tạ mẫu thân đã bận tâm, cứ đặt đó đi, để nguội ta sẽ uống." Nàng ta vừa ra hiệu bằng mắt, lập tức có người muốn nhận lấy chiếc khay trong tay ta.
Ta lại vô tình vấp chân, làm cả bát canh đổ ụp về phía nàng ta.
Chỉ tiếc rằng, tỳ nữ bên cạnh nàng ta là một kẻ hộ chủ, nghiêng mình chắn ngang, khiến nửa bát canh nóng bỏng đổ lên lưng nàng ta.
Mùa đông quần áo dày, nàng ta kinh hô một tiếng, cởi chiếc áo khoác ngoài ra nên không bị bỏng.
Nhưng vẫn có vài giọt văng vào tay Thôi Ngu.
Quả là người được nuông chiều từ bé, chỉ vài giọt canh đó thôi đã khiến mu bàn tay trắng nõn của nàng ta đỏ ửng một mảng lớn.
"Thiếu phu nhân tha mạng!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuc-binh-phong/5052667/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.