Quý Tụng toàn thân cứng đờ, ôm ả chặt hơn: "Tỷ tỷ, là Quý gia chúng ta đã phụ lòng tỷ."
Đêm dài thăm thẳm, hai người lại quấn quýt bên nhau. Giữa từng đợt tiếng thở dốc, chỉ nghe thấy giọng nói đứt quãng của nữ nhân: "Đã phụ lòng ta, vậy thì ngươi phải bồi thường cho ta thật xứng đáng."
Những ngày sau đó, Trịnh Như thường xuyên viện đủ mọi lý do để mời Quý Tụng đến tư thông.
Hai người dính lấy nhau, chẳng biết trời đất là gì.
Vương ma ma vẫn như cũ an tâm giao việc canh gác cho ta, còn mình thì sang phòng bên cạnh lười biếng.
Không ai phát hiện ra, vào lúc này, luôn có một bóng dáng u ám ẩn nấp phía sau lưng ta, ta cũng giả vờ như không hay biết.
Cho đến khi, Thôi Ngu không thể chịu đựng được nữa, bước đến bên cạnh ta.
Trong phòng, tiếng si mê quấn quýt bị đè nén vang lên từng đợt, từng đợt. Nàng ta cứ thế lặng lẽ đứng bên cạnh ta, trên mặt đầy vẻ trào phúng.
"Ngươi muốn gì?"
Ngày hôm đó, mượn cớ hắt canh cầu xin tha mạng và dập đầu, ta đã dùng tay làm bút, chấm nước canh, viết xuống đất bốn chữ "Thế t.ử bất dục".
Đây là điều mà Vương ma ma vô tình tiết lộ cho ta.
Thế t.ử vì muốn an ủi Phu nhân, cũng là để tiện bề tư tình hơn, đã sớm dùng t.h.u.ố.c tuyệt tự.
Trịnh Như không cho phép ngày nào, hắn sẽ không dùng t.h.u.ố.c giải ngày đó.
Vì vậy, tuy kết hôn đã lâu nhưng Thôi Ngu vẫn chưa hề có thai.
Trước đó ta cố tình để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuc-binh-phong/5052668/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.