Vào nửa đêm, Thế t.ử Quý Tụng tìm đến: "Mẫu thân, A Ngu mệt rồi, con đến đón nàng về."
Ánh nến lay động, Trịnh Như đỏ hoe mắt: "Ngươi xót nàng ta vất vả, vậy không xót ta đau đầu sao?"
Sắc mặt Quý Tụng biến đổi, may mắn là tất cả hạ nhân đều đã bị đuổi ra ngoài, Vương ma ma ở lại là tâm phúc của phu nhân, không đáng lo ngại.
Còn ta, kẻ đang quỳ bên ngoài cửa chắn gió, trong mắt họ chỉ là một món đồ, càng không cần bận tâm.
Sau lớp rèm dày nặng, nam nhân thở dài một tiếng thật dài: "Người hà tất phải dùng lời lẽ châm chọc ta? Người thừa biết, ta tự khắc xót thương."
Trịnh Như nghẹn ngào: "Ai châm chọc ai? Ngươi vừa gọi ta là gì? Ngươi gọi ta là mẫu thân, ngươi ngay cả một tiếng tỷ tỷ cũng không gọi nữa."
Quý Tụng không nói gì, mãi lâu sau mới đáp: "Người thừa biết, ta không thể."
"Không, ngươi có thể, ngươi có thể."
Trong phòng truyền đến một tiếng động nặng nề, sau đó là giọng Quý Tụng nhỏ nhẹ an ủi.
Chẳng biết đã qua bao lâu, tiếng nức nở của Trịnh Như rốt cuộc cũng dần dịu lại.
Ả nũng nịu nói: "Ta thực sự rất đau đầu, Thôi Ngu đã trúng mê hương, nhất thời khó mà tỉnh lại được. Ngươi ở lại bầu bạn với ta có được không? Ít nhất, ít nhất là chờ nhìn ta ngủ say đã."
"Vâng." Quý Tụng mơ hồ đáp lời.
Tiếng sột soạt truyền đến, chẳng biết tay hắn chạm vào nơi nào, Trịnh Như khẽ trách yêu một tiếng, rồi trong phòng dần trở nên tĩnh lặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuc-binh-phong/5052665/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.