Sáng sớm hôm sau, hoàng thượng phân phó Dung Bội mang khăn và nước ấm tới để lau mặt cho Như Ý. Mấy ngày nay hắn nói rất nhiều chuyện với nàng, nhưng không nhận được một câu trả lời, hắn không khỏi có chút thất vọng, hắn sợ nàng vĩnh viễn hôn mê, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì có thể ở cạnh nàng. Hắn sai người mang cháo tới, dựng gối lên nhẹ nhàng để nàng tựa người vào gối. Hắn lại sợ nàng không thoải mái, sai người lót một tấm khăn lông cừu mềm mại để nàng thoải mái hơn. Cầm lấy bát cháo nhẹ nhàng thổi, dùng môi mình thử nhiệt độ rồi mới đút cho nàng ăn. Từng thìa từng thìa, tới khi nghe tiếng thìa chạm xuống đáy bát, hắn mới đặt bát xuống, nhìn dáng vẻ yên tĩnh của nàng, nàng rất dịu dàng. Hắn lại cảm thấy buồn vì sao lúc đó hắn nói tính tình nàng không ôn hòa? Thật nực cười, hắn tự trách mình. 
Hắn ôn nhu nhìn nàng, nàng nằm yên tĩnh trên giường, giống như một thiếu nữ lười biếng, hắn đưa tay vén tóc mai của nàng, mở miệng nói: "Không biết khi nào nàng mới ngủ đủ đây, mau mở mắt nhìn trẫm. Nàng ngủ lâu như vậy, đến lúc đi lại sẽ khó khăn. Mau tỉnh dậy...." 
Lý Ngọc tiến vào bảo hắn trở về Thanh Yến Cửu Châu phê duyệt tấu chương, hắn muốn ở đây duyệt tấu chương với nàng, nhưng hắn phải cân bằng hậu cung, sợ rằng nàng bị người ta buộc tội. 
Hắn bất đắc dĩ nói: "Ngươi lui xuống trước đi, lát nưqx trẫm sẽ đến." Hắn cầm khăn lau miệng cho nàng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-y-truyen-chi-lan-nhan-tai-hien/2903470/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.