Hoàng thượng ôm Như Ý cả một đêm, Lý Ngọc rất vui mừng, bởi vì hoàng thượng quan tâm hoàng hậu nương nương nhất, hắn cũng hy vọng hai người có thể bình an bên nhau. Dung Bội ở một bên không nghĩ như vậy, nàng hiểu rõ tính tình của Như Ý, người lạnh lùng. Ở bên Như Ý nhiều năm như vậy, có rất nhiều chuyện đau lòng. Nàng cảm thấy, nếu như Vệ Yến Uyển không bị vạch trần, hoàng thượng sẽ đối xử lạnh lùng với nương nương như cũ, vẫn nghi ngờ chuyện của Lăng Vân Triệt, tình cảm của hai người sẽ nhạt nhòa dần.... Nếu đã thống khổ như vậy, nàng hy vọng nương nương hôn mê như vậy, cũng có thể dễ chịu hơn. Nàng không dám nghĩ nếu nương nương tỉnh dậy sẽ đau khổ như thế nào.
Làm thế nào để kết thúc? Người liên lụy không biết phải làm sao, người ngoài cuộc khó có thể lý giải.
Hoàng thượng phải xử lý quốc sự, hắn không còn cách nào khác ngoài việ ra khỏi Thiên Địa Vạn Xuân, phân phó Giang Dữ Bân chữa trị tốt cho nàng, có thể thấy được tơ máu trong mắt và sự mệt mỏi của hắn. Lý Ngọc biết hoàng thượng chăm sóc hoàng hậu nương nương cả đêm, lo lắng hỏi thăm hắn. Hắn lắc đầu, nói hắn rất vui. Dù sao hắn cũng chăm sóc nàng cả đêm, hơn nữa nhìn sắc mặt nàng chuyển biến tốt đẹp, lộ ra vẻ hồng hào, làm sao hắn có thể không vui vẻ?
Hoàng thượng vừa phê duyệt tấu chương vừa tán gẫu với Lý Ngọc, hoàng thượng trêu đùa Lý Ngọc lúc trước rất sợ hắn, giống như rùa rụt đầu. Sau chuyện của Vệ Yến Uyển, Lý Ngọc nhìn thấy bộ dạng tức giận của hắn, lại càng sợ hơn. Lý Ngọc nhìn hoàng thượng, lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nhưng không khí này kéo dài chưa được bao lâu, dường như hoàng thượng nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Tiện nhân ở Tử Vân Các kia sao rồi?"
Lý Ngọc cẩn thận mở miệng: "Đều theo lệnh của người, mỗi ngày Vương Thiềm và Xuân Thiền đều cho ả ta uống thuốc độc, sau đó lại cho uống canh giải, khiến nàng ta đau đớn mấy canh giờ, ngày đêm tra tấn, sống không bằng chết, đau không muốn sống. Nhưng nô tài cảm thấy cô ta đáng bị như vậy! Sống không bằng chết, chết không bằng sống!" Hoàng thượng sau khi nghe được những lời này, nhớ tới Vệ Yến Uyển nói Như Ý sống không bằng chết, liền nhíu mày. "Ngươi nói đúng, sau khi hồi cung trẫm sẽ đối xử tốt với Như Ý." Lý Ngọc gật đầu.
Hoàng thượng lại nghĩ tới gì đó: "Bây giờ là đầu tháng hai, lục mai Tô Châu đã nở chưa?"
"Mùa xuân đã về, vạn vật hồi sinh, nô tài cảm thấy rất tốt." Lý Ngọc biết hoàng thượng nhớ tới hoàng hậu, nương nương thích nhất là lục mai Tô Châu. Hoàng thượng phân phó hắn tìm một ít lục mai đem đặt trong Thiên Địa Vạn Xuân, lục mai tao nhã, rất thích hợp để nàng dưỡng bệnh. Hắn nhớ món canh nàng nấu, nhớ tới chiếc khăn tay nàng thêu cho hắn lúc trước, khăn tay có hình vải thiều đỏ cùng anh đào xanh. Còn có y phục nàng tự tay may cho hắn, hoa văn là do nàng thêu, Như Ý thích hoa mai, nhưng lại thêu cho hắn, có khi thêu hình rồng... Nhớ lại hắn cảm thấy rất vui mừng, nụ cười xuấn phát từ trong lòng, là hạnh phúc, nhưng cũng có chút hoài niệm.
Rất nhanh đã đến bữa tối, thái hậu phái người mời hoàng thượng đến dùng thiện cùng mình. Thái hậu quan tâm an ủi hắn, nói đã biết được chân tướng nên xử Lý Vệ Yến Uyển sớm, nếu không hậu cung sẽ không yên lòng. Thái hậu cũng quan tâm hỏi han hoàng hậu, hoàng thượng trả lời từng câu một.
"Hoàng đế, hoàng hậu xảy ra chuyện nhiều ngày như vậy, ngay cả phi tần con cũng không đến hỏi thăm, chủ là đem sự vụ ở Viên Minh Viên giao cho Dục Hồ xử lý, chuyện trong cung giao cho Du phi, từ khi xảy ra chuyện đến nay con chưa gặp qua một phi tần nào, đều lấy lý do bận rộn chính sự, con làm như vậy là không ổn."
"Khiến hoàng ngạch nương lo lắng rồi, tạ hoàng ngạch nương nhắc nhở, nhi thần sẽ có chừng mực!" hậu cũng không tiện nói gì nữa, hai mẫu tử cùng nhau trò chuyện một hồi, cùng nhau ăn tối.
Ban đêm, Lý Ngọc hỏi: "Hoàng thượng muốn đi đâu vậy?"
"Trẫm muốn đi dạo." Hắn nhớ tới lời dặn của Thái hậu, phải trấn an hậu cung, bằng không có vài kẻ đem tội danh đổ hết lên đầu Như Ý. Dừng một lát, hắn đi tới chỗ Dĩnh phi. Dĩnh phi cũng không quá kinh ngạc, bất quá nàng cũng không vui mừng. Câu đầu tiên nàng hỏi Như Ý, hoàng thượng nói cho nàng biết, nàng cũng an ủi hoàng thượng nương nương sẽ mau khỏe lại. Hắn không ngủ lại ở tẩm cung của Dĩnh phi, chỉ là thăm hỏi vài câu, sau đó lại tới Thiên Địa Vạn Xuân.
(Thiên Địa Vạn Xuân: Chỗ ở của Như Ý)
Hắn nhìn lục mai được đặt trong tẩm cung, ngửi thấy mùi hương tao nhã của lục mai, hắn cảm thấy nàng ngửi được mùi hương của lục mai sẽ nhanh chóng tỉnh lại, bởi vì hắn còn muốn ở bên nàng lâu dài.
Hắn nghĩ kỹ rồi, hắn đương nhiên phải chăm sóc nàng. Thái hậu dặn dò phải cân bằng hậu cung, sáng mai hắn dùng thiện cùng các phi tần, coi như là an ủi bọn họ. Buổi tối hắn lại đến Thiên Địa Vạn Xuân, chăm sóc Như Ý. Hắn ngồi xuống giường nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu: "Hiện tại trẫm chỉ muốn ở bên cạnh nàng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]