Tay vừa lướt qua gò má Bùi Vân Xuyên, ta vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy của hắn, mà lúc này ta nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, không có chút tính toán nào, ngược lại là sự bình tĩnh như nước chết.
Ta dường như nhận ra điều gì đó trong khoảnh khắc này, ta hiếm khi mất kiểm soát như vậy, chỉ loạng choạng tiến lại gần hắn, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, mắt bỗng đỏ hoe: "Bùi Vân Xuyên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Người ngoài nhìn ta lúc này, chỉ cảm thấy đây là chất vấn, là sự tức giận khi bị phản bội, thậm chí là sự giãy dụa trong tuyệt vọng.
Nhưng chỉ có chúng ta biết, kỳ thực không phải như vậy.
Trên mặt Bùi Vân Xuyên rốt cuộc cũng lộ ra vẻ hung ác và điên cuồng, hắn dùng sức hất tay ta ra, ngửa mặt lên trời cười lớn: "Điện hạ, ngài đừng trách nô tài, nô tài đã làm nhiều chuyện ác như vậy, hoàng thượng không dung tha cho nô tài, nô tài chỉ có thể phản bội ngài, dùng mạng của ngài để đổi lấy mạng sống của chính mình."
Những lời này đều sẽ được truyền đến tai tân đế đang ở cách xa ngàn dặm.
Ta cuối cùng cũng lên xe ngựa hồi kinh, bọn họ không muốn để Bùi Vân Xuyên và ta có thêm bất kỳ tiếp xúc riêng tư nào nữa, ngược lại Ôn Mẫn đã đích thân đến gặp ta một lần.
"Hoắc Quyết trước khi c.h.ế.t không chỉ nói ra thân phận công chúa tiền triều của ngài, còn nói với hoàng thượng ngày xưa là Bùi Vân Xuyên đã cứu ngài, Bùi Vân Xuyên vốn nên bị ban c.h.ế.t cùng Hoắc Quyết, bây giờ lại trở thành con mồi mà hoàng thượng thả ở Lương Châu thành. Nếu ngài chỉ là một thương nhân, vốn không nên quen biết hắn, nhưng nếu ngài mang hắn về kinh, vậy thì ngài chắc chắn có liên quan đến tiền triều. Hắn vì mạng sống mà đến bên cạnh ngài, không tiếc phản bội ngài, thậm chí còn lấy trộm từ thư phòng của ngài hai bức thư ngài trao đổi với trọng thần trong triều."
Ôn Mẫn nói đến đây, nhìn ta, cuối cùng cũng không nhẫn tâm nói tiếp.
Lúc này vẻ mặt ta mang theo sự chế giễu, ta hỏi ngược lại Ôn Mẫn: "Vậy còn ngươi? Rõ ràng là muốn làm một trung thần, vì sao ở bên cạnh ta lại do dự như vậy?"
Ôn Mẫn không biết nên trả lời thế nào, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Ngươi sẽ không chết, đến lúc đó ngươi hãy thừa nhận thân phận của mình trước mặt hoàng thượng, giao toàn bộ việc buôn bán vũ khí của ngươi cho triều đình, ta sẽ nghĩ cách cầu xin hoàng thượng tha mạng cho ngươi."
12
Từ Lương Châu đến kinh đô, chỉ mất bảy ngày đường.
Bảy ngày nay ta không gặp lại Bùi Vân Xuyên, chỉ đến buổi chầu ngày thứ hai sau khi vào kinh mới kịp gặp hắn một lần.
Hắn lại mặc bộ đồ nội thị cũ, dường như lại gầy đi một chút, khiến cho y phục trông rộng thùng thình, người mỏng manh đến đáng thương.
Bùi Vân Xuyên bị người ta xô đẩy vào trong điện, bị ép mạnh quỳ rạp xuống đất.
Lúc đó đầy triều văn võ bá quan, thậm chí cả người ngồi trên ngai vàng, ánh mắt nhìn Bùi Vân Xuyên đều mang theo sự khinh bỉ và coi thường, còn ta thì đứng bên cạnh hắn, cúi đầu im lặng nhìn hắn.
Ta nhìn hắn dâng lên chiếc khóa bình an năm xưa khắc tên Bạch Vận Nghi, rồi nghe hắn kể lại những chuyện cũ.
Bùi Vân Xuyên lúc này quả thật đã lộ rõ bản chất tiểu nhân của hắn.
Hắn nói rằng khi xưa ta còn là Lục công chúa, do đắc tội với quý nhân nên bị người ta đẩy xuống hồ, lúc ấy hắn đã cứu ta, nuôi ta tám năm trời, chỉ mong sau này ta khôi phục thân phận công chúa để hắn cũng được nhờ.
Hắn ta còn nói, ta là kẻ ăn cháo đá bát, không những vong ân bội nghĩa mà từ nhỏ đã có dã tâm, luôn hướng mắt ra ngoài cung cấm.
Sau này, ta bỏ hắn, một mình dấn thân vào chốn loạn thế không vì điều gì khác, chính là muốn làm chủ thiên hạ.
"Nàng ta vốn là công chúa tiền triều, chỉ vì là phận nữ nhi nên nhiều việc bị ràng buộc. Nay tuy giúp Hoàng thượng có được thiên hạ nhưng chưa bao giờ để Hoàng thượng vào mắt, tư thông với các trọng thần trong triều, ngấm ngầm mưu đồ tạo phản, chỉ để sau này có thể lấy thân phận hoàng tộc cũ, danh chính ngôn thuận mà ngồi lên ngai vàng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]