Sự kháng cự của Bùi Vân Xuyên trở nên vô ích, giãy giụa cũng chỉ là trò cười.
Khi ta càng lúc càng quá phận, hắn bỗng nhiên hét lên trong lòng ta, tiếng hét trong đêm tối đặc biệt chói tai, va đập vào màng nhĩ ta, mãi đến khi ta buông tay, tiếng hét đó mới chịu dừng lại.
Hắn lăn lộn từ trên giường ngã xuống đất, nửa thân trần quỳ ngồi dưới đất ôm chặt lấy mình, ánh mắt gần như điên loạn nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, hồi lâu mới hóa thành một tiếng nức nở đau đớn.
Không biết vì sao, ta lại nhớ tới nhiều năm trước, tiếng khóc thê lương của Tiết Đạo Nhiên trước khi chết.
Giống như con thú hoang sắp c.h.ế.t đang kêu gào thảm thiết, thật sự là kinh tâm động phách không nói nên lời.
Ta chỉ nghe thấy hắn vừa khóc vừa lặp đi lặp lại trong vô thức: "A Nhu, ta bẩn, ta là cẩu hoạn, là nô tài, bọn họ đều nói ta bẩn, ngươi không thể như vậy, ta cầu xin ngươi..."
Nhát d.a.o đó, đã cắt hắn thành hai phần.
Quá khứ nửa đời người đã bị cắt đứt hoàn toàn, nửa đời sau của hắn là nô tài, là hoạn quan, là một con ch.ó ngoan ngoãn, hay là một con chuột cống bẩn thỉu trốn trong bóng tối.
Lúc này ta mới biết, giữa chúng ta không phải là khe sâu mà là vực thẳm.
Cả đời này ta cũng không có cách nào đến gần hắn dù chỉ một chút.
Ta cầm lấy y phục của hắn, cúi người mặc vào cho hắn, miệng nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-mat-y/3742191/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.