Tiểu Hồng đứng cạnh ta thoáng sững sờ, nghiêng đầu nhìn ta, hạ giọng hỏi:
“Nương nương… người từng mắc đậu mùa khi nào vậy…”
Ánh mắt ta lạnh lùng liếc qua, nàng liền nuốt nửa câu sau vào trong.
Nhưng ai cũng đoán được nàng định nói gì.
Ta nói dối — không phải vì lo cho quốc gia xã tắc, mà vì ta từng một lòng si tình với Thẩm Dực.
Chỉ là hiện giờ, Thẩm Dực thần trí mê man, nếu ta thật sự nhiễm bệnh mà c.h.ế.t trong lặng lẽ, thì cả tấm chân tình ấy cũng sẽ mãi mãi bị chôn vùi, chẳng ai hay biết.
Hoàng hậu đương nhiên gật đầu đồng ý.
Chỉ là nàng ta không ngờ — ta bước vào tẩm điện rồi, liền không còn bước ra nữa.
Thẩm Dực căn bản không mắc đậu mùa, mà là đến sáng hôm sau, thái y mới xác nhận là bệnh sởi.
Căn bệnh này tuy phát tác dữ dội, nhưng không trí mạng.
Khi hắn hạ sốt, người đầu tiên hắn nhìn thấy — chính là ta.
Thái y bắt mạch xong lui ra, hắn yếu ớt mỉm cười với ta:
“Thái y nói khi phát bệnh, toàn thân sẽ nổi ban đỏ. Nàng vốn quý gương mặt xinh đẹp này như vậy, mà cũng chẳng tránh né…”
Ta dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn, vừa làm vừa cười khẽ, nói:
“Nhưng giờ thần thiếp đã ở đây rồi, có hối hận… cũng không kịp nữa.”
Ánh mắt Thẩm Dực nhìn ta chan chứa tình ý, bàn tay yếu ớt đưa lên, khẽ vuốt má ta.
“Thái y nói mấy hôm nay nàng không rời nửa bước, thay y phục cũng chẳng thay?”
Ta cụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-mong-xuan-hoa/4797851/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.