Tay nghề thêu thùa của ta không khá, phải thêu đến hơn chục cái mới làm được một chiếc miễn cưỡng xem được.
Tiểu Hồng cầm kéo cắt bấc đèn, ánh lửa bùng sáng lên.
“Nô tỳ ban đầu còn tưởng nương nương làm túi hương này để tặng Lục điện hạ. Nhưng nếu là tính cách của người, nếu đã khó nhọc thế này… hẳn đã sớm sai người khác làm rồi.”
Nàng ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt ta, thoáng sửng sốt, rồi khẽ hỏi:
“Nương nương… người định ra tay từ bao giờ?”
“Khi hoàng hậu ra tay với Tam hoàng tử,” ta đáp. Ánh lửa lắc lư chiếu lên gương mặt ta, đôi mắt hơi híp lại, ta mỉm cười:
“Khi đó ta đã biết — nàng ta sẽ không buông tha ta.”
“Nhưng xét về dã tâm… nàng ta làm sao sánh được với ta?”
“Trước đây ta từng thua nàng một lần — nhưng từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ thua nữa.”
Khi Thẩm Dực chuẩn bị lên đường đến Tổ miếu tế lễ, ta đưa chiếc túi hương cho hắn.
Người ngoài ai cũng tưởng ta sẽ dốc hết tâm tư lấy lòng Thẩm Dực, nhưng giọng điệu của ta vẫn lãnh đạm như thường:
“Thần thiếp đã bỏ thêm vài vị d.ư.ợ.c liệu an thần trong túi hương này.”
Khi ngón tay ta khẽ chạm vào tay hắn, hắn cúi đầu, thấy được những vết xước m.á.u mảnh trên tay ta. Hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi—
Ta đã cúi người hành lễ, rồi quay lưng rời đi.
Phía sau, vài phi tần cười giễu:
“Cảnh phi vẫn còn bày ra cái vẻ thanh cao giả tạo đó sao? Nàng ta tưởng tặng cho bệ hạ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-mong-xuan-hoa/4797850/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.