Nàng ta tưởng rằng sau hai năm bị cấm túc, ta đã bị mài mòn ý chí.
Suốt ngày chỉ biết tụng kinh niệm Phật, thậm chí còn ngốc nghếch đến mức đi nuôi con của kẻ thù.
Một tháng sau khi theo Thẩm Dực dưỡng bệnh, ta cuối cùng cũng đến cung nàng ta thỉnh an.
Ta mặc hoa phục lộng lẫy, cố ý đến trễ.
Hoàng hậu nhìn dáng vẻ rực rỡ hơn xưa của ta, ánh mắt đầy chán ghét, nhưng vẫn phải cố gắng mỉm cười:
“Thật đúng là bấy lâu nay không lộ diện thì thôi, vừa xuất hiện liền khiến người người kinh ngạc. Hôm nay gặp muội muội, quả là ứng với câu ấy.”
Ta lạnh nhạt cười:
“Ý trong lời Hoàng hậu nương nương… chẳng phải giống như nói hôm nay mọi chuyện đều do thần thiếp tính toán từ trước sao?”
Hoàng hậu không ngờ ta lại thẳng thắn như thế, thoáng sững người.
Nàng ta còn chưa kịp đáp, Lệ phi đứng bên cạnh đã mở miệng:
“Lời của Hoàng hậu nương nương có ý như thế sao? Quý phi nương nương chẳng lẽ tự khai rồi à?”
Ta không nói một lời, bước thẳng tới trước mặt nàng ta, vung tay tát mạnh một cái.
Lực đ.á.n.h cực mạnh, đến nỗi khóe miệng nàng ta rỉ máu.
Tiếng bạt tai giòn tan vang vọng khắp chính điện, khiến mọi người đều c.h.ế.t lặng, không ai dám tin vào mắt mình.
Lệ phi ôm mặt quỳ xuống, còn chưa kịp cầu xin hoàng hậu đứng ra làm chủ, đã bị ta giành trước một bước:
“Hoàng hậu nương nương, Lệ phi ăn nói không kiêng dè, thần thiếp thay người dạy dỗ một chút, cũng là việc nên làm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-mong-xuan-hoa/4797852/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.