Trình Lĩnh Mặc tự giác nhận cái biệt danh “tên khốn”, một tên khốn thích nhất kén cá chọn canh.
Loại người như Triệu Đông Duyên lọt vào mắt của anh ta còn khó, sao có thể làm em rể của anh ta được.
“Mày cũng xứng à?” Trình Lĩnh Mặc coi thường, khinh thường từ tận đáy lòng: “Mày nói thế nào với bố tao, được mấy câu là thật mấy câu là giả? Bố mẹ làm ăn ở ven biển? Mày không sợ đi điều tra một cái là có thể vạch trần lời nói dối của mày à?”
“Chuyện mà mày có thể nghĩ tới, mày tưởng rằng bố mày không nghĩ tới à? Tại sao ông ta không đề cập tới, tại sao không lập tức sai người đi nghiệm chứng thật giả?” Triệu Đông Duyên lại gần hơn một bước: “Đó là vì, bố mày, nhà họ Trình các người chẳng hề để ý gì tới Ôn Vân cả. Không quan tâm cô ấy cưới một người đàn ông thế nào, không quan tâm nửa đời sau của cô ấy có thuận lợi, có suôn sẻ hay không. Miễn là đừng để các người nhọc lòng, đừng để các người đánh đổi là được.”
Triệu Đông Duyên không nén nổi cơn giận: “Thậm chí có lẽ vẫn còn đang trách móc sau lưng rằng hai đứa bọn tôi không nên tới ăn bữa cơm này, còn phải để họ dành ra thời gian ăn một bữa cơm ứng phó trong lúc trăm công nghìn việc, đúng là chẳng hiểu chuyện.”
Trình Lĩnh Mặc không diễn tả được cảm xúc của mình lúc này.
Bị lửa giận đốt cháy, rồi như chịu một cú đấm thật mạnh, nhận đủ sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lua/3376149/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.