Trường cũ của Ôn Vân là đại học X.
Năm đó cô được tuyển vào trường với tư cách là thủ khoa.
Đương nhiên Triệu Đông Duyên biết khoa kiến trúc của trường này tuyệt vời thế nào, nhưng mà cảm giác tận mắt thấy vẫn khác hẳn với nghe đồn đơn thuần.
Mắt Ôn Vân sáng rực như đang chờ đợi được khen.
Triệu Đông Duyên nói: “Em đúng là một học sinh giỏi ngốc nghếch.”
“Này, anh đang chửi hay khen đấy?” Ôn Vân không hài lòng mà chống hai tay lên eo.
“Xin lỗi, nói sai rồi.” Triệu Đông Duyên sửa lại: “Một học sinh giỏi ngốc nghếch xinh đẹp.”
Sớm muộn gì cũng có ngày Ôn Vân bị anh chọc tức chết rồi lại dỗ sống dậy.
“Tôi nhớ năm năm trước, tiền tôi nhận để dạy kèm cũng không hẳn là rẻ.” Ôn Vân nhớ lại nói: “Anh rất chịu tiêu tiền cho Tiểu Bắc.”
Đúng là không rẻ nhưng cũng không phải cô cố tình đặt giá linh tinh. Mà là lúc đó đúng lúc đang cãi nhau không mấy vui vẻ với Du Lan Thanh, Du Lan Thanh đập bàn bảo cô cút đi, có năng lực thì đừng tiêu một cắc tiền của bà ta.
Khi đó Ôn Vân bướng bỉnh quệt nước mắt, tự nuôi sống mình, ai mà không thể chứ!
Triệu Đông Duyên cười: “Tình cảm khăng khít của tôi và mẹ vợ hóa ra có từ khi đó rồi.”
Ôn Vân nói: “Có thể chọn tôi là mắt nhìn của anh tốt.”
Lời nói lấp lửng đóng dấu trước kia và hiện tại sao?
Triệu Đông Duyên cười: “Ai nói sai đâu mà.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lua/3376148/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.