Vết thương trên eo Triệu Đông Duyên là vào nửa tháng trước khi khảo sát mạch khoáng đoạn núi G515 cùng với một ông chủ người Chiết Giang thì gặp sạt lở đất. Thoa rượu thuốc vẫn chưa khỏi hẳn.
Một chữ “ngủ” khiến anh để ý tới eo mình đầu tiên.
Giống như tự chứng minh rằng sự dù tính cách không hoàn hảo vẫn có thể bộc lộ khắp nơi, nhưng về mặt này tuyệt đối không được, buộc phải để lại ấn tượng.
Ôn Vân nói nhanh quá, sau đó ý thức được điều gì đó, cô bèn giải thích: “Anh đừng hiểu lầm.”
Triệu Đông Duyên phá lên cười: “Anh đúng là muốn hiểu lầm đấy.”
Anh hiểu.
Với cái tính cách kiêu căng nham hiểm của Trình Lĩnh Mặc tuyệt đối sẽ không chịu để yên. Anh ta sẽ sai người theo dõi, hoặc là đích thân lái xe sang cỡ trăm nghìn tệ tới đợi dưới tầng, đóng vở kịch thất vọng đau buồn vì đánh mất tình yêu của đời mình.
Quan trọng hơn cả là rình mò Ôn Vân và Triệu Đông Duyên, ngông cuồng tìm ra sơ hở.
Vì thế tối nay Triệu Đông Duyên buộc phải ở lại, nếu thật sự “qua đêm”, Trình Lĩnh Mặc có lẽ sẽ tin tưởng hoàn toàn.
“Quần áo, khăn mặt, anh tắm xong thì có thể mặc mấy thứ này.”
Ôn Vân rất là nhiệt tình và hiếu khách, dù là việc lớn việc nhỏ.
Nhưng nhìn đồ ngủ hoa văn vải bông màu sẫm cũng không giống đồ mới.
Triệu Đông Duyên khó chịu: “Anh không mặc đồ anh ta từng mặc, từng dùng cũng không được.”
Ôn Vân:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lua/3376150/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.