Ôn Vân lấy “lần cuối” để đánh cược, tàn nhẫn, giương nanh múa vuốt ép Trình Lĩnh Mặc một lần.
Con người đều sợ mất đi, mất đi sự thật lòng và yêu thương đã quen thuộc.
Vì thế điện thoại của Trình Lĩnh Mặc gần như được nhận ngay lập tức.
Ôn Vân nhận rất nhanh.
Chỉ cần quyết định đủ kiên quyết, lời mở đầu đều trở nên dư thừa.
Trình Lĩnh Mặc chỉ nói một câu: “Xuống tầng đi, chúng ta về Bắc Kinh.”
……
Ai cũng nói năm nay đông ấm, gập đầu ngón tay cũng chẳng đếm được mấy lần không khí lạnh. Nhưng mùa đông hàng năm ở thành phố Phúc đều như lặp lại, lạnh khô, gió hanh, nhất là đứng ở lưng chừng núi, gió thổi nhạn kêu, đến cả Triệu Đông Duyên có cơ thể cường tráng khoẻ khoắn đến thế cũng như sắp bị xé vụn.
“Hí, hí, hí.”
Bờm ngựa bị gió thổi đã chẳng ra kiểu gì từ lâu, tiếng hí trầm thấp như đang khéo léo nhắc nhở.
Nhắc nhở Triệu Đông Duyên đừng nhìn nữa.
Đèn sau ô tô đã khuất ở khúc cua, hoàn toàn rời khỏi chỗ này.
Triệu Đông Duyên quay đầu, vuốt bờm ngựa cho mượt, tay anh nắm dây cương cứ siết chặt mãi mà không hề hay biết.
—
Ôn Vân ngồi trong xe, hơi ấm ngay cạnh, bàn tay bị Trình Lĩnh Mặc siết chặt cả hành trình, toát đầy mồ hôi hơi nóng. Hơi nóng khô mà mát như đang thích ứng trước để quay về Bắc Kinh.
Ôn Vân quay đầu lại mấy lần, ngoài cửa sổ tối om, chẳng nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lua/3362090/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.