Tiệm mì của Bạch Nhuế làm ăn rất khấm khá, tám giờ tối vẫn có rất nhiều người ngồi ăn.
Món đắt hàng của quán là mì nội tạng bò, sợi mì tự làm dày mỏng vừa phải, vừa miệng. Gia vị bí mật là cốt xương, cho một muỗng vào canh xương, rắc thêm một nắm hành và dầu ớt thì đúng là chạm tới tâm hồn.
Ôn Vân tập trung nếm thử, cũng chẳng quan tâm người trước mặt cô có động đũa hay không.
Cô ăn của cô, cúi đầu ăn tới mức rất say sưa.
Ăn hết một bát, cô quay đầu vẫy tay với Bạch Nhuế ở trước quầy thu ngân.
Thế này là muốn ăn hai bát.
Bạch Nhuế trợn trắng mắt: “Béo chết cô đấy. Không cho.”
Trình Lĩnh Mặc nhíu mày: “Làm ăn kiểu gì đấy?”
Tiếng của Ôn Vân át cả anh ta: “Anh ăn không? Không ăn thì để tôi ăn.”
Cô bưng bát bún của Trình Lĩnh Mặc sang, không chớp cả mắt.
Ở cửa, Ô Nguyên đẩy Triệu Đông Duyên: “Anh Duyên, tình địch của anh chất lượng khá cao đấy.”
Triệu Đông Duyên mất kiên nhẫn: “Tình địch cái gì, đó là anh trai cô ấy.”
“Vãi, kích thích thế cơ à.”
Đúng là kích thích.
Cho dù không chung huyết thống nhưng luân thường đạo lý thì chữ nào cũng là nghịch lý.
Khi Ôn Vân từ chối Triệu Đông Duyên, lý do cô đưa ra là anh trông hơi giống thổ phỉ.
Một chút hung dữ thôi cũng sợ.
Nhưng đối với Trình Lĩnh Mặc thì rừng gươm biển lửa, biết núi có hổ nhưng vẫn đi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lua/3362089/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.