Xin lỗi?
Dư Linh như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời.
Triệu Đông Duyên nhìn ra vẻ không phục của cô ta nhưng cũng chẳng phê bình đá chọi đá, mà nhẹ nhàng hỏi Ôn Vân: “Đây là chị dâu em à?”
Ôn Vân nuốt nước bọt.
Triệu Đông Duyên chẹp chẹp: “Mắt nhìn của anh trai em không được tốt lắm đấy.”
Ôn Vân nhanh chóng tiếp lời, vẻ mặt bình thản không nắng không mưa: “Trước giờ mắt nhìn của anh ta vẫn ổn nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc nhìn nhấm đấy, tôi không rõ.”
Triệu Đông Duyên lắc đầu: “Chả hiểu.”
Trên đường cái có xe đi qua, ánh đèn pha chọc thủng bóng tối.
Rõ ràng là Triệu Đông Duyên không dễ đối phó nên Dư Linh lúng túng rời đi.
Trong mắt Ôn Vân càng quan tâm chuyện tại sao anh lại xuất hiện ở Bắc Kinh hơn so với mấy người này.
Triệu Đông Duyên nói: “Tôi tới thăm Tiểu Bắc.”
“Em ấy ở Bắc Kinh ư?” Nếu Ôn Vân nhớ không nhầm thì không phải Ô Nguyên nói rằng Triệu Tiểu Bắc làm nhà máy ở phía Nam sao? “Em ấy đổi việc rồi à?”
Triệu Đông Duyên ậm ừm qua loa.
“Không đúng.” Ôn Vân không bị đánh lừa: “Sao anh lại biết tôi ở đây?”
“Có phải nhóm trưởng của em muốn đưa bản vẽ thiết kế cho em không?”
“Đúng.”
“Đúng lúc tôi cũng muốn tới Bắc Kinh, tiện đường cầm tới cho em.”
Từ thành phố Phúc tới Bắc Kinh sao là “tiện đường” được?
Chuyện có thể chuyển phát nhanh là giải quyết được mà anh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lua/3362091/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.