Qua điểm sườn dốc bị sạt lở rồi thì đổi sang xe buýt.
Bị gió tạt cả đoạn đường khiến Ôn Vân đông cứng, lúc xuống xe cô suýt nữa không đứng vững.
Triệu Đông Duyên chống chân xuống đất, ngồi yên trên xe máy.
Vali hành lý vẫn buộc sau yên xe, anh làm như không thấy, cũng không định giúp.
Ôn Vân tự lấy hành lý, chiếc vali nặng làm cô khá vất vả. Động tác của cô mạnh, lực ở chân Triệu Đông Duyên cũng rất khỏe, xe máy không nhúc nhích gì.
Ôn Vân chỉ thiếu điều không ôm vali vào trong ngực.
Thấy áo lông màu xanh nhạt của cô sắp bị dính bẩn, Triệu Đông Duyên trở tay, đè lên vali, nói: “Lên xe đi.”
Ôn Vân thờ ơ với tinh thần trượng nghĩa của anh, không hề biết ơn.
Triệu Đông Duyên cũng không nhượng bộ, lòng bàn tay anh đè chặt, gân xanh hằn rõ trên cổ tay.
Trong thế giằng co bế tắc ngột ngạt, Triệu Đông Duyên đã thắng.
Sức lực quá lớn, Ôn Vân không phải là đối thủ.
Triệu Đông Duyên sải bước dài, nhanh nhẹn như lướt gió.
Ôn Vân nhìn bóng lưng anh, dừng lại mấy giây mới di chuyển.
Trong xe, bí thư Cường đang nhiệt tình giới thiệu về thành phố Phúc.
Thật ra không có gì hay mà giới thiệu, bọn họ đến làm quy hoạch, sớm đã hiểu biết rõ ràng về phong tục, văn hóa và kiến trúc hạ tầng của thành phố.
Ôn Vân ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, trong xe ấm áp, cửa sổ xe phủ đầy sương.
Cô vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lua/3362082/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.