Triệu Đông Duyên gặp lại Ôn Vân.
Xa cách đã năm năm.
Đó là một ngày mát mẻ, với những cơn gió thổi vào trong cửa hàng.
Nhưng không khí nhộn nhịp trong tiệm mì gạo vẫn tiếp tục nóng lên.
Bạch Nhuế sợ chưa đủ náo nhiệt, hỏi thẳng Triệu Đông Duyên: “Sao nào, có dám cưới em không?”
Lời nói đổ thêm dầu vào lửa vừa bật ra, tiếng đập bàn ồn ào lẫn tiếng vỗ tay khen ngợi như phá thủng trần nhà.
Triệu Đông Duyên tựa lưng vào ghế, một tay đặt lên cạnh ghế, nói: “Không cưới.”
Bạch Nhuế nói: “Anh phải hiểu rằng, cưới em rồi, cửa hàng này sẽ là của anh.”
Triệu Đông Duyên liếc mắt nhìn cô ấy: “Một người đàn ông cưới em, em lập tức giao tính mạng của bản thân và gia đình cho anh ta, có bị ngu không hả?”
Bạch Nhuế phản đối: “Người khác có lẽ sẽ vậy, nhưng anh sẽ không.”
Triệu Đông Duyên không nói lời nào.
Bạch Nhuế khích anh: “Sao, không dám à?”
Triệu Đông Duyên đẩy ghế đứng dậy, anh đặt tiền mì sườn lên bàn rồi đi.
Có gì mà dám hay không dám.
Không cưới chính là không cưới thôi.
Ra khỏi quán mì gạo, Triệu Đông Duyên bị gió lạnh thổi thẳng vào mặt đến mức phải nhíu mày.
Lát nữa còn phải đi xe máy đến nhà ga đón người, nghĩ cũng thấy quá tội.
“Anh Duyên, em cảm thấy chị Nhuế rất tốt mà.”
Triệu Đông Duyên nói: “Mày đi mà cưới cô ấy.”
Ô Nguyên nói: “Em không kiểm soát được chị ấy.”
Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lua/3362081/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.