Trong trí nhớ, lần kia cũng ngay trên chiếc giường này, vô cùng thống khổ, vô cùng áp lực, vô cùng chua xót và khó chịu.
Lần kia sau khi tỉnh lại là một không gian tĩnh mịch không một bóng người, trong lòng tự dưng có một lỗ hổng, kỳ vọng của hắn bị rơi xuống hố sâu đen tối.
Như vậy hiện tại ai có thể nói cho hắn là hắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ ngày đó, đây sẽ lại là ảo mộng sao? Có hay không khi mở mắt sẽ phát hiện chỉ có mình mình cô đơn, trần truồng nằm ở trên giường, lại bị lừa gạt, bị vứt bỏ, bị vũ nhục?
Chu Mặc mông lung miên man suy nghĩ, nửa muốn ngủ tiếp nửa muốn mở mắt thật to, cho dù đây là mộng, hắn cũng muốn có được một chút hơi ấm từ nó.
Chính là, mộng chung quy vẫn là mộng, hắn vẫn như cũ muốn mở mắt thật to xem người kia có ở đây hay không, hắn đang ở nơi nào, hắn hiện tại phải làm sao.
Thong thả mở mắt, một đạo ánh dương khiến hắn chói mắt không thể nhìn rõ được gì, đúng lúc Chu Mặc muốn dùng tay che đi ánh dương chói mắt kia, một bóng đen xuất hiện che mất ánh sáng mặt trời, mái tóc vàng tán loạn làm nổi bật lên gương mặt anh tuấn trẻ tuổi, gì mà mới sáng sớm lại làm ra một vẻ mặt khêu gợi đến như vậy chứ, làm tâm tình thật có chút sung sướng.
“Sớm. . . . . .” Phí Nhĩ Đức ôn nhu cười xoa xoa tóc nam nhân, cúi đầu nhẹ hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lang/2860154/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.