Chương trước
Chương sau
Từng đợt từng đợt sương khói trắng ôm lấy ngón tay của nam nhân, miệng cũng thở ra một làn sương mờ ảo, giống như một hồn ma đang bay bổng trong trời đêm New York.

Hút hai điếu thuốc, Chu Mặc rụt cổ lại, dựa người vào vách tường nhìn mọi người đang xôn xao nói chuyện, suy nghĩ có chút mê loạn, không biết cái gì là thật, cái gì là hư ảo.

Vẫn trốn tránh lời nói của Phí Nhĩ Đức vào hôm trước, rồi đến Lục Hoa Thiên tự nhiên lại tâm sự với hắn, hiện tại là mùa đông, làm sao có thể xuất hiện được sự ấm áp của mùa xuân ? Đều là hư ảo. . . . . . gạt người. . . . . .

Một đám người luôn đối với hắn nói những lời hoa lệ, vậy sao không dùng hành động mà chứng minh đi, hắn không cần bọn họ đối tốt với hắn, chỉ hy vọng đám người kia không đùa bỡn với tình cảm của hắn, không làm tổn thương hắn, không dùng bất cứ lý do nào để thương tổn hắn.

“Bên ngoài rất lạnh.” Nam tử khoác cái áo còn vươn hơi ấm của mình lên người nam nhân, Phí Nhĩ Đức nhìn gương mắt có chút thất thần của Chu Mặc, “Nếu ngươi không thích buổi tiệc này, ta đưa ngươi về.” Điếu thuốc trên tay cũng bị nam tử đoạt lấy.

“Cách Lôi Ti đâu?” Chu Mặc quay đầu lại nhìn Phí Nhĩ Đức, đem áo khoác cởi ra trả lại cho Phí Nhĩ Đức, “Ngươi đi bồi nàng đi.”

Phí Nhĩ Đức cười khổ, đè lại bàn tay đang cởi áo khoác, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Chu Mặc: “Ta lo lắng ngươi, phi thường lo lắng.”

“Ta tốt lắm. . . . . .” Thật ấm áp, nhưng sự ấm áp này hình như không thuộc về hắn, bất quá đây giống như một vở kịch, một vở kịch cho hắn có được một chút ấm áp.

“Không, ngươi một chút cũng không hảo, đừng đem tất cả mọi việc chôn giấu trong lòng nữa, ta biết ngươi có phiền muộn, tuy rằng ta cũng không rõ ngươi đã gặp phải sự tình gì trong quá khứ, nhưng ta muốn gắt gao ôm ngươi, cho ngươi có một chỗ dựa ấm áp vững chắc, có thể chứ? Nói cho ta biết, Chu Mặc, ta có thể chứ?”

“Ngươi uống say. . . . . .”

“Lại đang trốn tránh, ngươi không phải là một nam nhân thành thực.” Thở dài, Phí Nhĩ Đức buông Chu Mặc ra, người sau ngay lập tức cảm thấy một cỗ rét lạnh chạy khắp lưng, quả nhiên rất lạnh.

“Trở về tắm nước ấm, ta giúp ngươi mát xa.” Nam tử vỗ nhẹ lên lưng Chu Mặc, mỉm cười ôn nhu.

Chu Mặt ngước mắt nhìn nam tử trước mặt: “Ngươi có phải là Phí Nhĩ Đức?”

“Đúng vậy.” Phí Nhĩ Đức nở nụ cười, nắm lấy tay nam nhân, “Ta là Phí Nhĩ Đức, còn ngươi là người ta yêu, yêu chính là yêu, vô luận ta là ai, vô luận ngươi là ai, ta yêu ngươi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ điểm này.”

“Vì cái gì đột nhiên lại yêu ta?”

“Vì cái gì trước kia lại trốn tránh ta?”

“Vì cái gì. . . . . . ta thật có nhiều vì cái gì để hỏi ngươi, Phí Nhĩ Đức.”

Nam nhân hỏi mọi vấn đề.

“Đúng vậy, ta hiểu được, ta đều hiểu được.”

“Ta không có đột nhiên liền yêu ngươi, ta thật sự là rất yêu ngươi, nhưng cái gọi là lễ giáo đã che mắt ta.”

“Mỗi một lần ta nhìn đến ngươi, ta sẽ sợ hãi, ta giãy giụa với nội tâm của mình, ta mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi, nhớ ngươi muốn phát điên, ta không biết mình đã yêu ngươi nhưng chính ngươi đã làm cho ta có một tình cảm mãnh liệt, ta cần ngươi. Ta đã hiểu được một điều, người ta yêu chính là Chu Mặc, yêu ngươi chứ không phải vì dục vọng.”

Phí Nhĩ Đức nhìn nam nhân chăm chú, ngữ khí càng ngày càng dồn dập.

“Vậy hiện tại đáp án của ngươi là gì?” Chu Mạc thản nhiên cười nhìn Phí Nhĩ Đức.

“Ngày hôm đó ta nhảy xuống sông còn chưa đủ để chứng minh hay sao?” Phí Nhĩ Đức cũng cười, tay ôm chặt lấy nam nhân, “Ta nghĩ ta sẽ ôm ngươi cả đời.”

“Ta hy vọng ngươi nhớ kỹ hôm nay, ngày 13 tháng 11 năm 2008, ta Phí Nhĩ Đức ngay tại trời đêm của New York nói ba chữ – ta yêu ngươi.”

“Là thuận miệng nói thôi phải không?” Nội tâm có chút kích động, nam nhân sợ mình một lần nữa bị tổn thương.

“Vậy ta một lần nữa nhảy xuống sông, ta là một kẻ ngốc.” Phí Nhĩ Đức cúi đầu miệng kề sát vào tai của nam nhân, “Như vậy, ngươi có thể cho ta thời gian để cho ta có thể dùng hành động để chứng minh ta yêu ngươi?”

Có chút ngứa, nam nhân rụt cổ lại, khóe miệng khẽ cười: “Thời gian dài hay ngắn? Ta sẽ là không dễ dàng tiếp nhận.”

“Vậy ngươi cảm thấy nếu là cả cuộc đời này thì thế nào?” Nói, nụ cười trên miệng Phí Nhĩ Đức ngày một lớn, vùi đầu vào mái tóc đen mềm của nam nhân cọ cọ, lẩm bẩm nói, “Kỳ thật ta nghĩ, cả đời này cũng không đủ, phải là kiếp sau, kiếp sau sau nữa. . . . . . Ta không hề tổn thương ngươi, ta sẽ vĩnh viễn tin tưởng ngươi, vĩnh viễn yêu ngươi.”

“Phí Nhĩ Đức, ta sẽ nhớ kỹ những gì ngươi nói trong đêm nay.” Giống như muốn khẳng định thêm lời nói của Phí Nhĩ Đức, Chu Mặc mặt không biểu tình, chậm rãi nói, “Hiện tại bây giờ là ngày 13 tháng 11 năm 2008, 11 giờ 20 tối tại New York, bắt đầu từ lúc này, Phí Nhĩ Đức phải dùng hành động của mình để chứng minh lời nói.”

“Vậy lấy nụ hôn làm điểm bắt đầu. . . . . .”

Âm thanh như hòa tam vào bóng đêm, gắt gao ôm lấy thân thể lạnh băng của nam nhân, ánh trăng sáng giống như một ngọn đèn soi rọi xuống cả hai, giống như muốn ghi lại những hình ảnh này, mãi mãi không phai mờ, đem những điều mình chứng kiến mà đồng ý thay cho hai người.

Ôn nhu pha lẫn với một chút bá đạo, không hề lướt qua, không hề có cảm xúc lẫn lộn, đó là hôn, ôm ấp lẫn nhau, cảm thụ lẫn nhau.

Chu Mặc có chút mê muội mà tựa vào vai Phí Nhĩ Đức, rồi sau đó người cũng chỉ là mỉm cười trầm mặc để cho nam nhân thở dốc, nam nhân cùng nam nhân khi yêu, có đôi khi cũng không cần quá nhiều lời nói, chỉ là một chút cảm thụ lẫn nhau, cũng đủ để người kia cảm động.

Điều này không hề có một chút khoa trương nào, không tinh tế mà lại vĩnh cữu.

“Phí Nhĩ Đức, sao ngươi lại ở đây?” Chỉ nghe âm thanh mà không thấy người, nhưng cũng biết đó chính là nữ diễn viên chính đang đi tìm nam diễn viên chính bỗng dưng mất tích.

Chu Mặc im lặng rời khỏi Phí Nhĩ Đức, không nói một lời chỉ cười một cách giảo hoạt nhìn nam tử.

“Đây là hành động chứng minh thứ nhất.” Không để ý đến Cách Lôi Ti gọi ở phía sao, Phí Nhĩ Đức hướng nam nhân cưới, cầm lấy ta Chu Mặc hướng bãi đỗ xe mà chạy đến.

Hai người giống như hai đứa nhỏ bỏ trốn trong đêm, vừa vào trong xe liền phá cười to vì hành động vừa rồi, bọn họ ôm hôn nhau rồi trở về căn nhà quen thuộc, cười đem con chó to quẳng vào trong bếp, rồi quấn lấy nhau cởi y phục cho nhau.

Đầu tiên là giày da, khi đến phòng ngủ cả hai chỉ còn lại quần lót, trên đường đi là quần áo hỗn độn.

Cánh cửa phòng chưa được đóng kín, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một cảnh mê người. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Nằm ở trên giường, đè trên người mình là nam tử bấy lâu nay mình thầm thương mến, Chu Mặc có chút thất thần, buổi chiều hắn còn đang trốn tránh Phí Nhĩ Đức, hiện tại bây giờ lại nằm trên giường của người kia.

“Ngô ——” Khi tay Phí Nhĩ Đức chạm vào phía sau, Chu Mặc không nhịn được mà kêu lên đau đớn.

“Ngươi không nhìn đến những dấu vết trên người ta sao, ngươi cho rằng ta đáng để ngươi yêu sao?” Những dấu vết tình dục trên cơ thể của Chu Mặc chưa hề phai hết, ám chỉ không lâu nam nhân từng trải qua ái dục cuồng nhiệt.

“Ta yêu ngươi, cho nên cùng ngươi làm tình; không phải vì muốn cùng ngươi làm tình mà yêu ngươi, nhưng những dấu vết này,” Phí Nhĩ Đứ cúi đầu hôn liếm lên những dấu vết trên người nam nhân, “Chỗ này, còn có chỗ này nữa, ta sẽ biến chúng thành của ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.