Kịch hết, người về. Phải chăng đã đến lúc Tư Kỳ nên buông tay hắn và chào tạm biệt?
Dãy phố dài lành lạnh, thanh khiết hương đêm bỗng len lỏi một mùi thơmngọt, càng về đêm lại càng nồng nàn. Hoa dạ hợp! “Vân Tần, anh có ngửithấy hương hoa không?” Tư Kỳ dừng bước, hít mạnh một hơi.
“Không.” Thực ra, Tiết Vân Tần đã ngửi thấy mùi hương ấy từ lâu, nhưng hắn thấy chuyện đó chẳng có gì đáng để nói.
Nghe hắn nói vậy, đương nhiên Tư Kỳ không còn hứng thú trải lòng nữa, đó vốn là bí mật của nàng. Mỗi người đều có quyền giữ bí mật riêng tư, giốngnhư việc đầu tiên khi tỉnh dậy là rửa mặt vậy. Có điều, nàng lại kể vớihắn về truyền thuyết liên quan đến bí mật ấy, “Có một loài hoa, ban ngày không hề bắt mắt nhưng khi màn đêm buông xuống thì hương thơm trở nênvô cùng nồng nàn. Em đoán chắc anh cũng nghe kể về loài hoa này rồi.”
“Ừm… để anh nghĩ xem đã…”
“Nghĩa không ra là thua em đấy!” Nàng đố hắn hai tay còn thò ra trêu chọc hắn.
Tiết Vân Tần quay người né tránh bàn tay đang giật cúc áo của mình, vừa đi vừa vắt óc ngẫm nghĩ.
“Nghĩ ra rồi!” Hắn bỗng vỗ tay thật mạnh, lại còn cố tình kéo dài giọng: “Đãlà hoa chỉ thơm vào ban đêm thì tên nó chắc phải hao hao như vậy. Hoa dạ hương phải không?”
Tư Kỳ mỉm cười, lắc đầu: “Không phải. Đó làhoa dạ hợp, một loài thực vật ưa ấm sợ lạnh, mùi hương nồng đậm khiếnngười ta say mê. Truyền thuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-hoa-nhu-suong-lai-nhu-gio/2514793/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.