Cha đã bỏ rơi mẹ một mình, mẹ hiện tại chắc chắn rất cần Phương Hoa. Bà bệnh như thế, bây giờ không ai bênh cạnh, ai sẽ chăm sóc cho mẹ Phương?
Phương Hoa ngồi dậy, ánh mắt đau khổ nhìn hai chị hầu "Em xin chị, thả em ra đi. Chị làm ơn đi!"
Cô không muốn ở lại đây nữa, nơi này thật sự tàn nhẫn quá.
Hai chị hầu chỉ có thể bất lực cúi đầu, Phương Hoa liền hạ hai chân xuống, đột ngột quỳ gối trước mặt hai người.
"Em xin chị..." Nước mắt giàn giụa, quỳ gối trên giường lớn, cầu xin hai chị ấy thả cô đi. Mẹ của cô như thế không có một người chăm sóc, cô thì bị giam ở nơi này đến bao giờ.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bị mở ra, Lâm Khả My nhìn bộ dạng cầu xin của Phương Hoa không nhịn được cười lớn.
"Coi kìa, Phương tiểu thư sao lại như thế?" Lâm Khả My tiến tới, Phương Hoa nhìn cô gái đó uất ức "Tôi không có lỗi... Cô thả tôi đi..."
"Ai dà" Lâm Khả My lắc đầu kèm theo cái tắt lưỡi "Được ăn sung mặc sướng sống hạnh phúc được yêu thương như vậy, chính là tội nặng nhất nha."
"Cô đừng có vô lí như vậy" Phương Hoa trừng mắt, Lâm Khả My liền bĩu môi "Coi kìa."
Chát.
Gương mặt Phương Hoa nghiêng một bên, một lần nữa phát ra âm thanh.
Chát.
Lúc này giương mặt cô đã nghiêng sang hướng ngược lại, Lâm Khả My trừng mắt đẹp "Mày đừng có nhìn tao bằng ánh mắt như vậy, có ngày hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945418/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.