"Nghiện..." Phương Hoa thất thần, ngồi khụy trên đất, tinh thần bên trong cô đã sớm sụp đổ càng trở nên tan nát hơn, đầu nhỏ lắc vội "Không phải..."
Gương mặt trắng bệch hoảng sợ kia, Trịnh Thành Dương ngược lại rất thích thú khoé môi cong lên tạo thành một nụ cười khẳng định "Chính là như vậy.
"Không..." Phương Hoa lắc đầu kịch liệt, hai bàn tay nhanh bịt lại lỗ tai không muốn nghe hắn nói nữa. Nước mắt cứ ào ào chảy, tiềm thức mong lung hoàn toàn bị hắn ta đạp đổ.
Do nghiện cho nên Phương Hoa mới có những hành động kì lạ như thế sao? Hèn chi, cảm giác thèm khát một cái gì đó để giúp cô thăng hoa, hôm nay cô còn quát cả hai chị hầu duy nhất ở nơi này quan tâm cô.
Cảm giác kích thích đến từng dây thần kinh đều tê liệt khi thuốc ngấm vào trong mạch máu, Phương Hoa thật sự đã nghiện rồi ư?
Mắt đẹp nhuốm lớp sương mù bao phủ trừng lên kẻ chủ mưu, chính là người trước mặt, Trịnh Thành Dương. Bộ dạng hắn rất hả hê chiêm ngưỡng đau khổ của Phương Hoa, cô cất lên một giọng nói chua chát "Tại sao... Lại đối với tôi như vậy?"
Còn hỏi sao, đơn giản vì hắn muốn trả thù, muốn cô chịu đựng những gì mà em gái hắn phải chịu đựng.
"Anh" Phương Hoa trừng lên mắt đẹp đẫm nước, một cách rất căm ghét, khoé môi run rẩy lại kiêng cường nhếch cao mắng chửi "Anh là đồ cầm thú, đê tiện."
Trịnh Thành Dương đứng dậy, nắm lấy cánh tay Phương Hoa, dùng một lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945417/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.