Đứa trẻ được phép ở trong tù giam cùng Phương Hoa đến khi đủ 18 tháng tuổi, khi đủ tháng họ sẽ được viện phúc lợi đưa đi. Sau này khi cô mãn hạn tù ra ngoài đến nhận lại, việc này khiến Phương Hoa buồn bã vô cùng.
Đứa trẻ trong trại giam ngày một lớn, đồng nghĩa với thời gian của hai mẹ còn ngày càng ngắn lại. Các chị và dì hai cưng mà ẵm bồng cả ngày, lúc mới sinh làn da con bé ngăm ngăm, đến ba tháng thì trổ sữa trắng bông như cục bột nên được các dì yêu lắm.
Tay chân nhỏ tí ú na ú nần, đôi mắt to ơi là to, tròn ơi là tròn, lấp la lấp lánh thuần khiến vô cùng. Đôi mi con bé đen dày rậm rạp, chị tư từng bảo con bé có đôi mắt y hệt Phương Hoa nha, rất là thâm tình luôn.
Cái mũi nhỏ nhỏ khi khóc là nước mũi tèm lem, cái miệng đỏ hồng thơm sữa mếu mếu đáng yêu vô cùng. Sau này khi Hiểu Minh lớn lên một tí, biết gọi mama, biết đi chập chững, cả phòng giam 16 suốt một ngày toàn là tiếng cười nói của trẻ con.
Lớn hơn một tí, tóc đen mọc dài, gương mặt bầu bĩnh hơn nữa, khiến người khác nhìn chỉ muốn cắn một miếng má thịt của con bé. Thời gian của hai mẹ con cũng ngắn ngủi, 18 tháng thoáng một chút đã trôi qua, cuối cùng cũng phải chia xa.
"Hiểu Minh ngoan nhé, đi theo dì ngoan nha" Phương Hoa ôm con bé lần cuối, thơm lên cái má tròn tròn. Con bé dường như hiểu được lời mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945391/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.