Phương Hoa được đưa đến bệnh viện trại giam, mặc dù có lo lắng đến mấy ba chị cũng không được phép đi theo. Chỉ có mỗi dì hai có thể đi theo Phương Hoa, bởi vì cô đã ngất đi nên ai nấy cũng đều rất khẩn trương nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện trại giam.
Phương Hoa rất nhanh được đưa vào cấp cứu, vì tính mạng đứa trẻ và bà mẹ không thể dây dưa, bác sĩ không thể dây dưa, nhanh đưa cô vào phòng sinh mổ. Cho nên công tác sinh con, Phương Hoa đều vô thức, vô cảm giác.
Khi cô tỉnh lại cảm giác bụng đã trống rỗng giống như đã bị lấy đi thứ gì, dì hai ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy cô tỉnh lại mừng rỡ "Con tỉnh rồi, thấy thế nào?"
Cảm giác cả cơ thể tê rần, cứng ngắt đi ấy, Phương Hoa ngồi dậy cũng khó, bụng đều rất tê, có lẽ là do thuốc của bác sĩ. Khó khăn lắm mới ngồi dậy được, dựa dẫm vào đầu giường, nhìn xung quanh không thấy đứa bé vội vàng hỏi "Đứa nhỏ đâu rồi?"
"Con bé ở phòng trẻ đang nằm lồng kính" Dì hai vui vẻ đáp "Con bé đáng yêu lắm, tay chân chỉ có chút xíu hà."
Đứa trẻ bảy tháng tuổi, đơn nhiên sẽ nhỏ hơn những đứa trẻ vừa lứa khác rồi. Nhìn vui vẻ của dì hai Phương Hoa cũng thở phào thì thầm "Quả thật là con gái nhỉ?"
Quan trọng đứa trẻ không sao là được, cô cũng muốn đi nhìn đứa trẻ một chút "Con cũng muốn đi xem."
"Từ từ đã" Dì hai lo lắng, vội ngăn "Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945393/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.