Lâm Khả My được Trịnh Thành Dương đưa về Trịnh gia lúc 3h sáng.
Mọi người lúc ấy đều đang say giấc, cho nên việc Khả My trở về Trịnh gia chẳng có một ai hay biết.
Mãi đến sáng, khi chị Trịnh, Phương Hoa và cục thịt mỡ dùng bữa sáng như mọi khi, nhìn thấy bác quản gia Lí bưng bê một khây đồ ăn đi đâu đó.
Chị Trịnh ngạc nhiên "Ủa? Còn ai dùng bữa nữa à?"
Trịnh Thành Dương đã sớm đi làm, mẹ cô còn tung tăng cùng bạn đi du lịch nga. Ngoài bọn họ ra còn ai dùng bữa?
"Dạ" Bác Lí quản gia nhanh chóng cho chị câu trả lời "Là của cô Lâm."
"Hử?" Chị Trịnh ngạc nhiên chớp chớp mắt, cả Phương Hoa cũng chớp mắt tròn "Lâm Khả My?"
"Đúng ạ" Bác Lí gật vội, giải thích "Cậu chủ đưa cô Lâm về lúc khuya."
Bác Lí đáp nhanh, sau đó quay người mang đi thức ăn.
"Con bé đó với Trần Nghĩa vẫn chiến tranh lạnh mà ta?" Chị Trịnh trầm trồ "Đến mức chạy về nhà luôn."
Phương Hoa nhìn theo bóng dáng bác Lí, quay sang thắc mắc "Khả My ở Trịnh gia bao lâu rồi chị?"
Chị Trịnh nâng ly nước uống một ngụm "Lâu lắm rồi, Trịnh Thành Dương mang con bé từ cô nhi viện về, ở đây gần mười ba hay mười bốn năm rồi."
Phương Hoa gật gù, nhắc đến Khả My, chị Trịnh bỗng nhớ đến một sự kiện rất quan trọng của năm năm về trước "Chị hỏi nè, sao lần đó em lại đâm Khả My một nhát vậy?"
Nhát dao đó tuy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945226/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.