Trần Nghĩa cho rằng bản thân nghe lầm, đôi mắt trừng to đến cô gái ngồi ở trên giường một cách khó tin. Trên mặt sàn in rõ chiếc bóng gương mặt ngạc nhiên của Trần Nghĩa, anh muốn xác nhận "Em nói ly hôn?"
"Ừm..." Khả My thở ra một hơi nặng nề, mũi cô nghẹn đến mức giọng cô bị nghẹn lại, nâng bước chân bước xuống giường, hai người đứng cách nhau không đến mười bước chân nhưng lại rất xa vời. Đứng trước mặt anh, chắc chắn thêm một lần cất giọng đã lạnh.
"Em muốn ly hôn."
"Em có biết mình đang nói cái gì không? Ly hôn không phải chuyện đùa" Trần Nghĩa bỗng nhiên lớn giọng, giống như một ngọn núi lửa đang dâng cao đến phung trào nhung nham.
"Em biết" Khả My cất giọng, cứng rắn đáp trả "Em không muốn như thế này nữa."
"Không chịu nhận ra lỗi lầm của mình, chỉ vì chuyện này mà em đã muốn ly hôn?" Trần Nghĩa nghiêm mày, trong lòng anh bùng lên cơn khó chịu, khoảnh khắc nghe cô nói đến hai chữ ly hôn. Anh dường như đã đông cứng, rất nhanh trong lòng đã phản ứng lại.
"Lỗi lầm?" Khả My lùi đi một bức chân, cơ thể giống như một chiếc bập bênh không trụ được, khoé môi vẽ ra nụ cười chua xót "Em đã xin lỗi anh bao nhiều lần, em đã giải thích bao nhiêu lần?"
"Anh không tin tưởng, anh không chấp nhận" Bàn tay siết chặt váy ngủ màu trắng, trong giọng nói cô chỉ toàn sự thất vọng, bờ môi Lâm Khả My phát run "Em dùng mọi cách van xin anh... Anh lại muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945228/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.