Trịnh Thành Dương vốn đang ở trong phòng của anh cùng Trình Gia Hân, bỗng dưng chị Trịnh xông vào phòng anh với gương mặt hốt hoảng.
Chị bảo rằng Trần Nghĩa đến tìm Khả My, anh cùng chị nhanh chóng sang phòng của Lâm Khả My.
Mở cửa đi vào bên trong, Lâm Khả My khóc lóc với gương mặt kinh hãi nhìn anh.
Sau khi đã đuổi được Trần Nghĩa đi ra ngoài, Lâm Khả My vẫn không thể bình tĩnh lại. Cô cứ khóc nức nở, khóc rất nhiều, đây cũng là lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Lâm Khả My khóc như vậy.
Đỡ Lâm Khả My nằm xuống giường, vừa nằm xuống, cô đã vội xoay lưng. Muốn che đi bộ dạng thê thảm của mình, tiếng thúc thích đang thương không hề giảm bớt. Trịnh Thành Dương nâng tay kéo chăn ngay ngắn lại cho con bé, xoa lên mái tóc Lâm Khả My, một cách dịu dàng "Nghỉ ngơi đi."
Anh dịu dàng xoa đầu con bé đang khóc, sau đó đi ra ngoài.
Trong cuộc đời này của Lâm Khả My, cô kinh tởm nhất là loại người đàn ông hai lòng, cho dù đã có vợ vẫn ham muốn người khác. Loại người đó nhắc nhở cô về Phương Lão, nhắc nhở đến cái chết của mẹ Lâm.
Cuộc đời lại thật nghiệt ngã, người đàn ông cô yêu bây giờ cũng như thế.
Kinh tởm, ghê rợn, nó khiến cô ớn lạnh.
Nếu đúng như anh nói anh chỉ đang chuộc lại lỗi lầm, có cần phải ôn như dịu dàng chia sẻ hết mọi thứ buồn vui trong công việc với Phương Hoa không. Đó là chuộc lỗi hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945214/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.