Sáng hôm sau, Lâm Khả My tỉnh dậy, vẫn là công tác chườm khăn ấm cho đôi mắt. Cô nằm dài trên giường, một tay đặt trên khăn lông đang chườm mắt một tay nằm lăn lóc trên giường.
Ấn ấn vào khăn lông, Lâm Khả My thả lỏng bàn tay nằm xuống giường, dáng nằm chữ thập thẳng như đường băng.
Phương Hoa cũng dậy rất sớm chuẩn bị quần áo cho Minh bé đi học.
Bọn họ gặp nhau ở bàn ăn bữa sáng, Lâm Khả My, Phương Hoa, chị Trịnh đều im lặng dùng bữa. Bé con vẫn còn ngáy ngủ nên cũng rất mơ màng há miệng ăn bữa sáng, bầu không khí nặng nề vô cùng.
Trịnh Thành Dương cũng chẳng buồn lên tiếng, im lặng dùng bữa sáng. Con ngươi màu đèn lướt qua Phương Hoa đang vô cùng thản nhiên, không hề có một biểu cảm nào.
Đột nhiên cảm giác nặng đầu, Phương Hoa xoay mặt cầm lấy cốc nước uống, cô biết là anh đang nhìn cho nên mới xoay đi uống nước. Từ hôm đó đến nay, hình như Phương Hoa đến một lần cũng không nhìn mặt Trịnh Thành Dương nữa.
Trịnh Thành Dương đặt xuống nĩa bạc, lần này dùng lực lớn hơn cho nên âm thanh thìa bạc đặt xuống đĩa sứ phát lên rõ mồn một. Bầu không khí yên tĩnh càng khiến âm thanh ấy nặng nề hơn, phát ra lạch cạch một tiếng.
Phương Hoa cũng vừa đặt xuống cốc nước, chiếc cốc thủy tinh đặt xuống bàn nhẹ đến không phát ra một âm thanh nào.
"Hiểu Minh ăn nhanh nào" Phương Hoa xoay người sang con bé, ngón tay chùi chùi bánh mì vụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945213/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.